Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ


Sau khi rời khỏi nhà của Đới Sở Thiền, chiếc Toyota Alpha lái về phía công ty Lâm Huyền.

Trên xe, Đới Sở Thiền thở dài một hơi:

"Lâm Huyền học trưởng.

...!thật là ngại quá, để ngươi chê cười rồi, trong nhà của ta luôn ồn ào như vậy."

Lâm Huyền cười cười:

"Như vậy mới đúng, có cảm giác của gia đình.

Ta cũng đã lâu rồi không về nhà ăn cơm cùng cha mẹ, loại cảm giác này rất hoài niệm."

Đới Sở Thiền nghe xong tinh thần trở nên tỉnh táo, lại gần nói:

"Học trưởng, nhà anh ở Hàng Thị, nghe nói nơi đó phong thủy bậc nhất thiên hạ, không phải thật sự rất đẹp sao?"

"Cũng được, so ra thì nơi này cũng đẹp không kém."

"Hì hì, vậy thì đợi có cơ hội, ngươi có thể dẫn ta về nhà ngươi chơi được không!"

Nói xong câu đó, Đới Sở Thiền đột nhiên đỏ mặt, vội vàng xua tay giải thích:

"Không.

.

.

Không phải! Ta không phải ý đó!"

"Ta là nói! Đến quê nhà của ngươi, đến Hàng Thị ngắm phong cảnh gì đó...!"


Đới Sở Thiền muốn tìm cái khe hở của xe mà chui vào!

Sao lại giống như cùng nhau gặp mặt gia trưởng vậy chứ!

Lâm Huyền cũng không để ở trong lòng, thuận miệng nói:

"Đến Hàng Thị rất dễ dàng, ngồi máy bay đường sắt cao tốc mấy giờ là đến rồi.

.

”..

.

Nói đến Hàng Thị, Lâm Huyền lại nhớ tới thời gian thanh xuân của mình.

Trước cấp ba, Lâm Huyền đều lớn lên ở huyện lị, điều kiện gia đình cũng không tốt.

Sau cấp ba, trông chờ con thành rồng phụ mẫu sốt ruột, quả thực là dùng tiền tìm quan hệ, bớt ăn bớt mặc chuyển hắn tới học ở trường cấp ba trong thành phố.

Lúc Lâm Huyền nghỉ hè lên lớp 10 chuyển đến một trường cấp ba của thành phố.

Khi mới tới thành phố đi học, ban đầu Lâm Huyền còn chưa quen lắm.

Nhưng mà nhờ vào tướng mạo anh tuấn, rất nhanh liền bị ép trở thành đối tượng được các nữ sinh cùng lớp để ý, trở thành "Tình địch chung của nam sinh'.

Nghĩ tới đây, Lâm Huyền không khỏi bật cười.

Thật ra cũng không có khoa trương như vậy, các học sinh trường chuyên cấp 3, tâm tư đều đặt vào việc học tập, phải nói các nam sinh ghen ghét với mình một điểm, chính là ——

Mình ngồi cùng bàn với hoa khôi Liễu Y Y hai năm.

Liễu Y Y là một cô gái rất không tồi, không chỉ có dáng dấp đẹp như tiên nữ, gia cảnh ưu việt, tính cách cũng rất tốt.

Nàng phù hợp với huyễn tưởng của tất cả nam sinh tuổi dậy thì đối với nữ thần, bởi vậy rất được nam sinh toàn trường yêu thích.

Có thể nghĩ mà biết, mọi người ghen ghét thế nào về việc Lâm Huyền "Bá chiếm" ngồi cùng bàn hai năm với Liễu Y Y.

Đối với người có gia cảnh không tốt như Lâm Huyền lúc ấy, Liễu Y Y luôn rất tận tình chiếu cố.

Mỗi ngày nàng đều mang sữa chua cho hắn uống, cho nên lúc học cấp ba, chiều cao của Lâm Huyền tăng vọt.

Nàng nghiêm túc chép sổ tay cho Lâm Huyền học bù, cho nên Lâm Huyền mới có thể đuổi theo tiến độ của trường cấp ba thành phố.

Mỗi ngày nàng đều mua rất nhiều đồ ăn vặt, cuối cùng lại lấy cớ là giảm béo mà ném toàn bộ cho Lâm Huyền ăn.

Cuối tuần, nàng sẽ tìm đủ loại lý do như liên hoan, đi ca hát, đi chúc mừng, sau đó cứng rắn kéo Lâm Huyền lên, để hắn dần dần hòa nhập với lớp.

...

Khụ khụ.

Lâm Huyền lúng túng ho khan hai tiếng.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Sao vừa nghĩ tới cuộc sống cấp ba, thứ nghĩ tới tất cả đều là về Liễu Y Y?

Cô gái này khó quên như vậy sao?

Lâm Huyền cũng đã từng nghĩ qua, tại sao lúc ấy Liễu Y Y lại chiếu cố mình như vậy chứ?


Đáp án hình như chỉ có một——

"Chắc chắn là bởi vì lúc ấy ta quá nghèo, quá khổ, nàng thương hại ta mà thôi!"

Lâm Huyền tin tưởng chắc chắn.

Chỉ có thể có một đáp án như vậy.

"Học trưởng? Học trưởng! !"

Nhìn thấy Lâm Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, Đới Sở Thiền gọi hắn trở lại hiện thực.

"Sao vậy học trưởng? Uống rượu xong không thoải mái sao? Hay là đừng đến công ty nữa, trực tiếp về nhà nghỉ ngơi đi."

Lâm Huyền khoát khoát tay, ra hiệu mình không sao.

Sau đó nhận lấy nước do Đới Sở Thiền đưa tới, uống một ngụm.

"Học trưởng - sau này khi ta không có tiết, có thể tới tìm ngươi chơi được không?"

Lâm Huyền suy nghĩ một lát:

"Cuối tuần chắc không được, bởi vì ta phải đi thủ đô một chuyến."

Thủ đô?

Đới Sở Thiền gãi gãi đầu:

"Là công ty sắp xếp đi công tác sao?"

"Không phải, là bản thân ta muốn đi du lịch một vòng, cho nên xin nghỉ dài hạn một tuần lễ."

Đới Sở Thiền khâu ngón tay, trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng cẩn thận dè dặt dò hỏi:

"Là...!Là muốn đi thăm bạn gái ở nơi khác sao?"

Lâm Huyền dở khóc dở cười.

Nhìn dáng vẻ của Đới Sở Thiền, là muốn đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.

"Không, là bản thân ta đơn thuần muốn đi giải sầu một chút thôi."


"Muốn đi Trường Thành sao?"

"Đến đó làm sao giải sầu, ta muốn đi chùa Song Tuyền của cảnh khu Thạch Cảnh Sơn."

"AI Ta biết nơi đó!"

Đới Sở Thiền là một fan hâm mộ của Hồng Lâu Mộng, được gọi là "Hồng học gia"!

Nàng hiểu rất rõ về cuộc đời của tác giả Tào Tuyết Cần, cho nên đương nhiên biết rõ địa danh chùa Song Tuyền này.

"Chùa Song Tuyền là chỗ ở cũ của Tào Tuyết Cần lúc tuổi già, trước kia từng cùng cha mẹ đến đó du lịch, đúng là một nơi thanh tịnh!"

"Hì hì, học trưởng đi một mình, trên đường phải cẩn thận! Chúc ngươi đi đường vui vẻ!".....

Mấy phút sau, đã đến chỗ văn phòng của công ty Lâm Huyền.

Chia tay Đới Sở Thiền, Lâm Huyền đến đơn vị gặp đồng nghiệp làm thêm giờ tan ca.

Lực lượng nghiệp vụ của tập đoàn Song Thành cực kỳ to lớn.

Nhưng trích phần trăm cũng tương đối khả quan!

Cho nên, thành viên của tiểu tổ Lâm Huyền, tất cả đều chủ động làm thêm giờ vào Chủ Nhật.

Sau khi Lâm Huyền sắp xếp xong tiến độ cuối tuần, liền xin phép lão Trương nghỉ dài hạn, chuẩn bị đến chùa Song Tuyên ở Thủ Đô tìm kiếm hư thực.

Einstein đã nhận được thư của mình.

Như vậy Tào Tuyết Cần nhất định cũng nhận được thư của mình!

Dựa theo phỏng đoán của Lâm Huyền, Tào Tuyết Cần lúc tuổi già u sầu đơn độc, nhìn thấy thư của mình, nhất định sẽ theo ước định, đem 40 hồi sau của Hồng Lâu Mộng giấu đi cho mình.

Dù sao, mộng tưởng cuối cùng của mỗi một tác giả, đều là hi vọng nhìn thấy tác phẩm của mình có thể lưu danh thiên cổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui