Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Trường Không Trác Ngọc vô cùng không muốn nói chuyện tiếp với Doãn chưởng môn, từ sau khi đi vào Dao Trì, toàn bộ ước mơ của y đều tan nát. Thân phận gì cũng không có, đồ đệ bị người ta nói xấu là người xấu, Doãn chưởng môn sau khi được cứu không khen y được một câu, Trường Không Trác Ngọc đặc biệt không vui.

May là lúc này Lệ Tinh Luân xuất quan sớm hơn dự định, bên trong thần đan ẩn chứa sức mạnh vô cùng cường đại, theo lý thuyết, Lệ Tinh Luân ít nhất phải bế quan một hai năm mới hoàn toàn có thể hấp thu, mà hắn vậy mà lại trong thời gian ngắn ngủi vài canh giờ* liền tỉnh, quả thật không tầm thường.

*Không hiểu sao khúc này hơi bị mâu thuẫn, tác giả viết là ước chừng nửa tháng, nhưng chương 60 lại có đoạn “Nếu là Mặc Sĩ Hiển của hôm qua…” giờ lại nói “Lệ Tinh Luân chỉ cần vài canh giờ…” nên t cũng không biết mốc thời gian lúc này là sao mới đúng. Đành dịch đúng theo bản của tác giả.

Cho dù tốc độ của Lệ Tinh Luân nhanh tới mức nghịch thiên, nhưng Trường Không Trác Ngọc vẫn vô cùng hiểu rõ tình trạng thân thể của đồ nhi, y dựa theo tốc độ Doãn Trường Không hấp thu một phần mười sáu thần đan, tính ra hẳn là đồ đệ có thể hấp thu mười lăm phần thần đan kia, cần phải rất lâu mới được. Bây giờ thấy Lệ Tinh Luân tỉnh sớm hơn dự định, Trường Không Trác Ngọc vô cùng kinh ngạc, tạm thời gác xuống tâm trạng buồn bực, chạy tới sờ sờ xoa xoa kiểm tra thân thể đồ nhi, giật mình nói: “Đồ nhi, ngươi vậy mà chỉ mới lên Hóa Thần kỳ?”

Ngắn ngủi vài canh giờ, ngay cả tâm ma kiếp cũng không có liền trực tiếp từ Nguyên Anh kỳ lên tới Hóa Thần kỳ, đây đã là tốc độ nghịch thiên, đổi thành người tu chân khác chỉ sợ đã mừng chết, nhưng tới trong miệng Trường Không Trác Ngọc, lại dùng từ “chỉ có” để hình dung, đây là bởi vì thần lực ẩn chứa bên trong thần đan đủ để Lệ Tinh Luân trực tiếp phi thăng, cũng không phải là thiên tiên cảnh giới thấp nhất, mà là Đại La Kim Tiên số một số hai trong số tiên nhân. Đây là bởi vì bây giờ thần lực trong trời đất không đủ, nếu không phỏng chừng có thể trực tiếp đột phá cảnh giới tiên nhân tiến vào cảnh giới thần nhân.

Nhưng mà, Lệ Tinh Luân hấp thu nhiều thần đan như vậy, lại chỉ mới lên được Hóa Thần kỳ?

Đây quả đúng là không tầm thường.

Lệ Tinh Luân thật bình tĩnh gật gật đầu nói: “Sư phụ, sau khi ta dùng sức mạnh của thần đan khôi phục thương thế trên người, thuận tiện đột phá một tầng cảnh giới, thần lực còn lại tất cả đều bị Thời Không Luân hấp thụ.”

Trường Không Trác Ngọc vội vàng nhìn về chiếc nhẫn trên ngón cái Lệ Tinh Luân, quả nhiên chiếc nhẫn màu xám ban đầu bây giờ đã biến thành màu xanh biếc, tỏa ra ánh sáng mỹ lệ khiến người say mê, trên chiếc nhẫn còn có một ít tế văn không biết là gì.

“Thời Không Luân?” Doãn Trường Không nhìn thoáng qua Lệ Tinh Luân, “Ngươi chính là ‘đọa thiên giả’ trong thiên thư nói?”

“Đồ đệ của ta không phải,” Trường Không Trác Ngọc lập tức nói, “Hắn vẫn luôn đi theo ta, là đồ nhi ngoan nhất hiểu chuyện nhất.”

“Điều kiện trước tiên là thế gian này có ngươi,” Doãn Trường Không dù sao cũng là chưởng môn Côn Lôn, trải nghiệm nhiều hơn Mặc Sĩ Hiển, càng hiểu được tình cảm nhiều hơn Thanh Điểu, hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu Lệ Tinh Luân có tình cảm sâu sắc với Trường Không Trác Ngọc: “Nếu ngươi vì kiếp nạn mà bị phong ấn trên thân Chúc Long, hắn cho dù liều mạng để nhân gian trải qua một lần kiếp nạn, cũng sẽ cứu ngươi ra.”

“Đồ đệ của ta hiếu thuận.” Trường Không Trác Ngọc đắc ý nói, còn thuận tay vỗ vỗ vai Lệ Tinh Luân, đồ đệ tốt như vậy, là của y.

Doãn Trường Không: “…”

Cho nên ban nãy hắn nói Lệ Tinh Luân có thể sẽ khiến nhân gian trải qua một kiếp nạn khác, cũng không nhắc lại?

Mặc Sĩ Hiển dọc đường đi theo đôi sư đồ này, hiểu hình thức ở chung của bọn họ hơn Doãn chưởng môn, vội vàng giải vây cho sư phụ: “Ý của sư phụ ta là, Trường Không tiền bối ngươi tuyệt đối không thể có chuyện gì, nếu không sư đệ có thể không chịu nổi, vì sư đệ, Trường Không tiền bối ngươi cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình.”

Lệ Tinh Luân yên lặng liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Hiển một cái, câu “Sư đệ” này rốt cuộc là cái trò gì?

“Sư đệ là ai?” Doãn Trường Không cũng hơi không theo kịp tình huống, làm sao mà mình vừa tỉnh lại, còn có thêm một đệ tử?

“Sư đệ tất nhiên là đệ tử của Trường Không tiền bối,” Mặc Sĩ Hiển lý lẻ hiển nhiên nói, “Trường Không tiền bối là Côn Lôn thần khí, chắc chắn là người Côn Lôn phái, còn là Đại tiền bối, đệ tử của y mặc kệ là tu luyện tâm pháp gì, tất nhiên cũng là người phái Côn Lôn. Tuy rằng không thể xác định bối phận của Trường Không tiền bối, nhưng Lệ Tinh Luân nhất định là nhỏ hơn ta, kêu một tiếng sư đệ cũng không thành vấn đề đúng không? Dù sao Trường Không tiền bối cũng từng dạy ta.”


Trường Không Trác Ngọc nghĩ nghĩ lời Mặc Sĩ Hiển nói, gật gật đầu nói: “Không vấn đề.”

Nói xong càng nhìn càng thấy Mặc Sĩ Hiển thuận mắt, không hổ là đứa nhỏ y nuôi lớn, nói ra đều là những lời hợp ý y.

Lệ Tinh Luân vốn là rất phẫn nộ, hắn liều mạng mạo hiểm làm sư phụ khóc cũng phải phủi thân phận “Doãn Trường Không” này xuống người Trường Không Trác Ngọc, chính là vì không muốn Mặc Sĩ Hiển làm đồ đệ của sư phụ. Ai ngờ sư phụ và Mặc Sĩ Hiển còn có một tầng quan hệ khác, còn liều chết gọi hắn là sư đệ, vậy mà sư phụ mình còn chấp thuận, Lệ Tinh Luân đã quen dỗ Trường Không Trác Ngọc vui vẻ, căn bản không thể phản bác, đem tiếng “Sư đệ” này nuốt vào bụng.

Nhưng đừng có mong hắn gọi là sư huynh.

Loạn rồi loạn rồi loạn hết rồi, Doãn Trường Không không hổ là chưởng môn phái Côn Lôn, rất nhanh liền sắp xếp được mối quan hệ giữa mọi người, lại phân tích một chút tính cách mọi người ở đây, lúc này mới bình tĩnh nói: “Đi, chúng ta nói sau đi, hiện tại việc quan trọng nhất là phải giải quyết kiếp nạn nhân gian, công lực Thanh Điểu tuy mạnh, nhưng cũng chỉ có thể cầm cự được ba tới năm năm. Mà dựa theo suy nghĩ ban đầu của cổ thần, Đá vá trời là thần khí đứng đầu chín đại thần khí, không có y liền không thể phong ấn ma vật. Chúng ta trong thời gian ba tới năm năm này phải nghĩ tới một sách lược vẹn toàn, vừa có thể hóa giải kiếp nạn, lại không để Trường Không Trác Ngọc trở thành vật hi sinh.”

Nghe xong hắn nói, ấn tượng của Doãn Trường Không trong lòng Lệ Tinh Luân tốt hơn một chút, thực tế nếu như không có Doãn Trường Không thà rằng hy sinh bản thân cũng muốn thả Đá vá trời ra khỏi Côn Lôn, hiện tại tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, Lệ Tinh Luân hắn sẽ bị Thanh Điểu đích thân rời khỏi Dao Trì giết chết, Trường Không Trác Ngọc cũng sẽ ngay cả cơ hội biến thành hình người cũng không có, chỉ có thể làm một tảng đá bị phong ấn trên Hám Thiên Phong.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu, đều là vì Doãn Trường Không, Lệ Tinh Luân vô cùng cảm kích hắn, nhưng đồng thời cũng có chút không hiểu.

“Doãn chưởng môn,” Lệ Tinh Luân hỏi, “Vãn bối có một chuyện không rõ, không biết vì sao Doãn chưởng môn phải giúp sư phụ ta? Thanh Điểu nói đúng, ngươi hẳn là trước tiên phải mở đại hội chính đạo, báo cho Tu Chân giới chuyện này, sau đó dùng lệnh bài chưởng môn cưỡng ép khống chế đá vá trời, tập hợp chín đại thần khí, phong ấn ma khí. Đây mới là cách dùng ít sức lực nhất, như vậy sẽ không xảy ra quá nhiều phiền phức, nhân gian càng không gặp mối nguy hiểm lớn như vậy. Vãn bối cả gan hỏi một câu, vì sao ngươi thà rằng mạo hiểu nhân gian bị hủy hoại trong chốc lát, cũng muốn sư phụ ta thành công biến hóa?”

Hắn nhìn Doãn Trường Không, trong mắt đầy cố chấp và cảm tạ, mặc kệ Doãn Trường Không có mục đích gì, hắn ta đều cho Lệ Tinh Luân một lần gặp gỡ Trường Không Trác Ngọc.

“Này…” Nhìn thiếu niên cố chấp trước mắt, Doãn Trường Không thở dài nói, “Hoặc có lẽ là bởi vì tư tâm của ta đi.”

“Ta là thiên linh căn*, tám trăm năm trước được sư phụ mang lên núi làm thân truyền đệ tử của chưởng môn, được mọi người chú ý. Chỉ cần ta muốn, toàn bộ tâm pháp của Côn Lôn phái ta đều có thể lật xem, ta có thể tu luyện được công pháp cao thâm nhất thế gian này, có được tài nguyên tốt nhất, chỉ cần ta không đi lệch khỏi chính đạo, thì nhất định chính là chưởng môn phái Côn Lôn.” Trên mặt Doãn Trường Không lộ ra vẻ hoài niệm, “Nhưng ta vĩnh viễn không thể quên được lúc sư phụ mang ta lên núi, cảnh tưởng khi đi qua Côn Lôn thần trận.

Tám trăm năm trước, Huyết Thiên Kiếp mất tích gần hai trăm năm, ma tông như rắn mất đầu không ai quản lý, trải qua hai trăm năm va chạm, chính ma đại chiến rốt cuộc bắt đầu. Lúc ấy ma tông luyện chế vô số Hóa Thần kỳ thậm chí là Đại Thừa kỳ làm con rối, cũng không biết làm bao nhiêu chuyện không có tính người, mới có thể luyện những người tu chân đó thành con rối không có thần hồn. Bọn chúng đem những con rối đó thả trên núi Côn Lôn, ý đồ để bọn họ tự nổ tung phá vỡ Côn Lôn thần trận.

Đó là một âm mưu, trước khi xảy ra, căn bản không ai biết. Sư phụ ta trên đường mang ta lên núi thì bị đánh lén, người bị thương, chỉ có thể để ta vào bên trong thần trận, người nói cho ta biết, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong vòng bảo vệ của thần trận, thì sẽ không có việc gì. Lúc ấy ta còn nhỏ, trời quá tối, đợi một hồi lâu không thấy sư phụ trở về, liền bắt đầu chạy loạn, chạy bừa liền tới bên rìa thần trận, nhìn hơn mười con rối nối đuôi nhau tới liên tục nổ tung trước thần trận, tu giả Đại Thừa kỳ kia tự nổ mạnh như làm nổ tung cả trời đất, làm ta khi ấy còn nhỏ tuổi không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, cho rằng chỉ cần chớp mắt mình sẽ bị nổ chết.

Nhưng không có, mặc kệ sức mạnh Ma tông công kích mạnh cỡ nào, Côn Lôn thần trận vẫn không hề sứt mẻ, y giống như không ngừng hấp thu công kích của ma tông, chiến đấu đáng sợ ngay trước mắt ta, nhưng mà ta lại được một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc lấy, từ đầu đến cuối đều không bị bất kỳ vết thương gì.”

*Kiểu như thiên tài, trời ban thiên phú để tu luyện.

Doãn Trường Không hoài niệm cười nói: “Là thật sự có một luồng ánh sáng, ngay lúc ta thực không có tiền đồ bị dọa khóc, một luồng ánh sáng nhu hòa bao bọc lấy ta, giống như vòng tay ấm áp lại mạnh mẽ như người mẹ, ôm chặt lấy ta, khi đó ta không còn sợ gì.”

“Ta biết, sư phụ!” Mặc Sĩ Hiển cũng gật đầu: “Ta cũng vậy, khi còn nhỏ sống trong trận, mỗi lần ta buồn rầu muốn khóc, đều sẽ cảm thấy ấm áp lại thoải mái, giống như được ai ôm lấy.”

Tầm mắt Lệ Tinh Luân dừng trên người Trường Không Trác Ngọc, Trường Không Trác Ngọc mãnh liệt run lên một chút, vì sao rõ ràng hai người này rõ ràng đang khen mình, y lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy đặc biệt đặc biệt chột dạ?


“Đúng vậy,” Doãn Trường Không căn bản không phát hiện ánh mắt Lệ Tinh Luân càng lúc càng lạnh, còn tiếp tục hoài niệm nói, “Cho nên dưới sự đánh đuổi của ma tông, thời điểm nhập môn, ta liền quyết định,ta phải tìm hiểu thần trận. Là vì muốn nhìn thấy sức mạnh cường đại nhất thế gian, là vì muốn thấy rõ trận pháp bảo vệ Côn Lôn ngàn vạn năm, cùng là vì muốn một lần nữa cảm nhận được luồng ánh sáng ấm áp kia.

Mà trong quá trình tìm hiểu trận pháp, ta dần dần phát hiện ra một chuyện, thần trận có linh trí. Linh trí tính cách… tóm lại một lời khó nói hết, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét, còn vô cùng vui mừng. Trong quá trình ta tìm hiểu thần trận, thử giao lưu cùng thần trận, dần dần phát hiên, trận pháp tự có ý thức của mình, kỳ thật y không thích bị vây trên đỉnh núi này, y hy vọng mình có thể đi ra ngoài, dùng hai mắt nhìn rõ thế gian rộng lớn, y muốn làm một con người.

Mà ta, muốn giúp y thực hiện nguyện vọng này.

Khi ta càng ngày càng thấu hiểu trận pháp, ta chỉ biết thời gian Côn Lôn thần khí tự do không nhiều lắm, mà khi đó, ta đã tám trăm tuổi. Nếu lựa chọn con đường đơn giản kia, nhân gian sẽ được cứu vớt, ta sẽ trở thành người cứu thế, mang theo vô số công đức và vinh quang phi thăng lên thần giới, nhưng… thần khí tính cách hoạt bát, hơi yếu ớt, tính tình hơi trẻ con, thích phân bì, cảm thấy mình là đệ nhất thiên hạ nhưng dịu dàng hơn bất cứ ai kia, sẽ không bao giờ có cơ hội thành người, ngàn vạn năm qua, y vì bảo vệ núi Côn Lôn mà bị nhốt ở chỗ này, cuối cùng ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn nhân gian mà mình bảo vệ cũng không có, liền phải cùng với ma khí đánh nhau tới chết. Kết cục như vậy đối với y, có phải quá mức tàn nhẫn hay không?”

Doãn Trường Không dịu dàng nhìn Trường Không Trác Ngọc, như đang nhìn trưởng bối mà mình ngưỡng mộ, lại giống như đứa nhỏ mình nuôi từ bé, hắn nhẹ giọng nói: “So với những người tu chân còn chưa tới Kim Đan kỳ đã trải qua thiên nhân ngũ suy, ta đã sống rất nhiều năm, tám trăm năm là đủ, không cần vinh quang hơn. Thế gian nay nếu chỉ có ta làm được, có thể để Côn Lôn thần khí tự do một thời gian, như vậy ta nguyện ý làm vậy. Lúc ấy ta đi vào trung tâm thần trận, đụng phải ngón tay tượng đá, ta chỉ có một nguyện vọng, hy vọng tương lai khi thần khí biến hóa thành công có thể nhớ rõ ta, nếu có thể cùng họ với ta thì tốt. Mà ngươi, thực hiện nguyện vọng của ta, ‘Trường Không’ Trác Ngọc.”

Trong khoảnh khắc đó, Lệ Tinh Luân giống như trở về Đoạn Hồn Cốc, khi lần đầu gặp Trường Không Trác Ngọc, người trong sương trắng nói với hắn, y rất thích hai chữ “Trường Không” này, dùng nó làm họ đi.

Như vậy Trác Ngọc thì sao? Giống như sinh ra là ngọc thạch, cần từng chút từng chút thành hình, mà giúp ngọc thạch cuối cùng thành hình người, chính là Doãn Trường Không.

Trường Không Trác Ngọc, thì ra là ý này.

Doãn Trường Không sau khi phá hư thần trận, dùng tinh lực đem Đá vá trời đưa tới nơi thần lực sung túc nhất thế gian – Đoạn Hồn Cốc, nơi đó có thần lực cổ thần để lại, thần lực này trở thành trợ lực cuối cùng giúp Đá vá trời hóa thành hình người.

Mà ngay lúc Trường Không Trác Ngọc thành hình, Lệ Tinh Luân rơi vào đáy cốc, gặp được y là chuyện may mắn nhất đời hắn.

“Chờ, chờ một chút!” Trường Không Trác Ngọc trừng lớn mắt nói, “Vậy chữ trên vách đá dưới đáy cốc là ai khắc? ‘Tử kiếp phùng sinh trảm tiền trần’, chẳng lẽ đây không phải là ta khắc sao? Người có thể khắc dưới đáy Đoạn Hồn Cốc, không phải là ta sao?”

Mọi người: “…”

“Dưới đáy Đoạn Hồn Cốc còn có chữ sao? Ta chưa tới đó, ta không rõ lắm.” Đối với vẻ mặt thất vọng của Trường Không Trác Ngọc, Doãn Trường Không vẻ mặt vô tội nói.

“Sư phụ cũng chưa đi qua, ta tất nhiên cũng chưa từng đi qua.” Mặc Sĩ Hiển cũng vô tội như vậy.

Đều là người quen, Trường Không Trác Ngọc cùng không cần thiết phải lộ ra bộ dáng sâu hiểm khó dò, nước mắt giàn giụa mà nhìn về phía đồ đệ của mình, cầu khẩn Lệ Tinh Luân có thể cho y một đáp án.

“Cái này… có lẽ là người trước đó đi?” Lệ Tinh Luân khó khăn nói, “Sư phụ, thật ra ta đã sớm phát hiện, ngươi thật sự có thiên phú dị bẩm bắt chước người khác, ngươi… bắt chước chữ viết của người khác cũng vô cùng giống. Lúc ấy chữ viết của ngươi giống hệt trên vách đá… Hẳn là cũng vô thức bắt chước đi?”

Doãn Trường Không lúc này còn không quên chém một dao gật đầu: “Bản thân Côn Lôn thần trận sau khi hấp thu công kích của người khác còn có thể bắn ngược lại công kích đó ra ngoài, năng lực bắt chước này tất nhiên là… số một.”

Trường Không Trác Ngọc: “…”


Lệ Tinh Luân nhân cơ hội vươn hai tay ra, đem sư phụ đã sắp biến thành vũng nước ôm chặt vào lòng nói: “Sư phụ, ta biết ngươi có rất nhiều uất ức, khóc đi.”

Trường Không Trác Ngọc rốt cuộc nhịn không được, nhào vào trong lòng đồ nhi, đầu gác lên vai đồ nhi cọ, nước mắt yên lặng chảy xuống. Oa oa khóc lớn gì đó mới không phải là cách khóc của loại đại nhân vật như y đâu, cho dù là khóc cũng phải thật yên tĩnh, khiêm tốn, không lên tiếng chảy xuống vài giọt nước mắt nam nhi, không thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng y rơi nước mắt.

Lệ Tinh Luân rốt cuộc ôm được sư phụ đang khóc, thỏa mãn vỗ sau lưng sư phụ, đắc ý liếc mắt nhìn Doãn Trường Không và Mặc Sĩ Hiển.

Các ngươi là bị sư phụ ôm, mà ta là ôm sư phụ, cho nên cho dù mọi người đều được sư phụ cứu, quan trọng nhất vẫn là ta.

Doãn Trường Không, Mặc Sĩ Hiển: “…”

Bọn họ thật ra không hề nghĩ tới chuyện này, được không?

Trường Không Trác Ngọc mấy ngày nay thật sự rất uất ức, hầu như nhận hết uất ức của cả đời này, lúc này xem như khóc cho đủ, đem bả vai Lệ Tinh Luân làm ướt đẫm. May là đồ nhi hắn hiểu rõ tính cách sĩ diện này của sư phụ nhất, sau khi Trường Không Trác Ngọc khóc suốt một canh giờ rốt cuộc cũng đủ, Lệ Tinh Luân dùng chân nguyên hong khô bả vai ướt đẫm, làm người khác nhìn không ra từng có người khóc qua.

Mà Trường Không Trác Ngọc ở trên vai đồ nhi nằm úp sấp một canh giờ mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt ‘Chúng ta phải làm chính sự’ nói: “Mấy ngày nay gặp quá nhiều chuyện, thật sự là quá mệt nhọc, vừa rồi không nhịn nổi ngủ một giấc, hiện tại chúng ta ở trong Dao Trì thần cung tìm một chút sách cổ, nhìn xem có phương pháp giải quyết hay không đi.”

Mặc Sĩ Hiển: “…”

Hắn ta lập tức truyền âm cho Doãn Trường Không nói: “Sư phụ, tính cách này của Trường Không tiền bối…”

“Một lời khó nói hết phải không?” Doãn Trường Không âm thầm trừng mắt nhìn đồ đệ.

Mặc Sĩ Hiển dùng sức gật đầu.

Bất quá, vô cùng đáng yêu là được, Doãn Trường Không mỉm cười thầm nghĩ.

Có lẽ cổ thần từng dự liệu được tất cả cũng thật sự không ngờ tới, thần nhân cuối cùng trên thế gian này, lại có tính cách như vậy. Ngàn vạn năm qua y ở trên đỉnh núi gặp được rất nhiều người rất nhiều chuyện, y vốn nên giống như Thanh Điểu trở nên không còn tình cảm. Nhưng Trường Không Trác Ngọc không có, sau khi trải qua vô số chuyện, y vẫn giữ vững được lòng của mình.

Nếu có thể, Doãn Trường Không tuyệt đối không hy vọng tấm lòng này cứ như vậy bị hủy diệt, hắn dùng chưởng môn lệnh, đem theo ba người ở trong Dao Trì thần cung không ngừng tìm kiếm sách cổ, hy vọng có thể tìm được một con đường sống. Không chỉ là vì Trường Không Trác Ngọc, cũng là vì thế gian này.

Doãn Trường Không nhìn thoáng qua Lệ Tinh Luân, người này dịu dàng như nước nhìn Trường Không Trác Ngọc. Đều là nam tử, lại là sư đồ, còn là một chính một tà, nếu là bình thường, Doãn Trường Không tuyệt đối sẽ không coi trọng đôi tình nhân này. Nhưng bây giờ… Nghĩ tới bộ dáng Trường Không Trác Ngọc không hề do dự nhào vào lòng Lệ Tinh Luân khóc, Doãn Trường Không ngầm thở dài. Nếu có thể, hắn hy vọng Côn Lôn thần trận có thể cùng người y hoàn toàn tin cậy cùng đi khắp thiên hạ, tiêu sái một đời.

Bốn người ở Dao Trì thần cung lục ra rất nhiều ngọc giản, đều là bảo vật năm đó Tây Vương Mẫu để lại, giống như tâm pháp giúp linh tu tăng thực lực, có linh quyết khống chế chín đại thần khí, có dùng pháp môn luyện chế thần đan của Dao Trì, cũng có biện pháp tiêu diệt ma khí lọt lưới. Dao Trì thiên cung này chính là một kho tàng, hầu như toàn bộ di vật từ thời hồng hoang đều ở đây, thần đan có thể khiến người ta phi thăng, bàn đào trường sinh bất lão, quỳnh tương ngọc lộ giúp tăng công lực, các loại tiên khí cao nhất… May là Doãn Trường Không nhìn đã hoa mắt, mà Trường Không Trác Ngọc và Lệ Tinh Luân lại hoàn toàn không thèm để ý tới bảo vật làm người ta thèm thuồng này.

Trường Không Trác Ngọc không thèm để ý tới mấy thứ này thì có thể hiểu được, dù sao y chính là thiên hạ đệ nhất thần khí, mấy thứ này cho dù có tốt cũng kém hơn y. Nhưng Lệ Tinh Luân, hắn là tu giả một nghèo hai tay trắng ngay cả cây quạt cũng là chép sách mới mua được, phát hiện không phải là phương pháp hóa giải kiếp nạn liền ném sang một bên, không chút tham lam.

Bảo vật tốt nhất thế gian đã nằm trong lòng hắn, hắn không cần những thứ phàm tục này.

May là bốn người thần niệm đều cực kỳ cường đại, nhưng cũng chừng ba tháng mới xem hết toàn bộ sách cổ của Dao Trì, cuối cùng cũng không tìm ra được biện pháp. Giống như cổ thần chỉ để lại một phương pháp, mà Trường Không Trác Ngọc cũng chỉ có một kết cục.

Sắc mặt Doãn Trường Không trở nên khó coi, hắn liều mạng mình, cuối cùng cũng không thể đổi được một phương pháp tốt đẹp cho cả hai bên sao?


Lệ Tinh Luân bình tĩnh nói: “Sư phụ, ta nhớ trước kia ngươi nói có biện pháp, có thể nói một chút không?”

Tuy rằng sư phụ luôn không đáng tin, nhưng chuyện đại sự, vẫn có thể tin được.

Trường Không Trác Ngọc buông ngọc giản trong tay xuống: “Quả thật có biện pháp có thể, nhưng mà… Hiện nay ngoại trừ ta ra không ai có thể làm được, mà ta lại không thể tự sử dụng mình…”

“Sư phụ nói biện pháp mình trước đi, cụ thể làm như thế nào, chúng ta bàn sau.” Lệ Tinh Luân ôm một tia hy vọng cuối cùng nói.

“Là như vầy,” Trường Không Trác Ngọc trên không trung vẽ thân Chúc Long làm vật dẫn, Đá vá trời làm trung tâm trận pháp phong ấn ma khí, “Đây là trận pháp cổ thần ta tìm được trong sách cổ, trận pháp này không khác trận pháp ta nghĩ mấy, đại khái là lợi dụng đặc tính của thân Chúc Long, vây toàn bộ ma khí khổng lồ trong đó, sau đó dùng sức mạnh chín đại thần khí triệt tiêu lẫn nhau, có lẽ một ngàn năm sau, thần khi và ma khí sẽ triệt tiêu hầu như mất hết, cứ như vậy, vừa không còn thần khí hấp thu linh mạch Cửu Châu, nhân gian cũng sẽ không bị ma khí uy hiếp. Nếu thiếu ta, chín đại thần khí sẽ không có người điều khiển, trận pháp không thể hình thành. Mà cho dù biện pháp bày trận thành công, không đủ chín thần khí, cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt ma khí, ngàn năm sau, thần khí tiêu hao hết sức mạnh, ma khí lại còn không ít, oán khí nhân gian lại bị ma khí hấp dẫn hình thành ma khí mới, tiếp qua vạn năm, kiếp nạn vẫn tồn tại, không thể hoàn toàn giải quyết.”

“Vậy biện pháp của sư phụ thì sao?” Lệ Tinh Luân càng nghe lòng càng lạnh, nhưng vẫn kiên nhẫn dò hỏi.

“Vốn dĩ cổ thần chỉ nghĩ được một biện pháp này, nhưng Đoạn Hồn Cốc tồn tại, cho ta một con đường sống.” Trường Không Trác Ngọc nói, “Đoạn Hồn Cốc là nơi cổ thần cũng không ngờ tới, kết giới thần lực của nơi đó vô cùng cường đại, nếu không phải là có ta, thật sự không có ai có thể xông ra. Đó là kết giới cổ thần vô ý để lại, cũng là nơi thần lực cường đại nhất thế gian. Chúng ta có thể lợi dụng Đoạn Hồn Cốc để bày trận trước, chờ sau khi chín đại thần khí hoàn toàn phong ấn ma khí trên thân Chúc Long, có người khống chế được ta, lấy tinh lực đem toàn bộ Hám Thiên Phong đưa vào trong Đoạn hồn Cốc, ta bày ra trận pháp kết hợp lại với thân Chúc Long, kết giới thần lực trong Đoạn Hồn Cốc sẽ thay ta tiếp tục triệt tiêu ma khí, mà ta có thể thoát ra. Vấn đề lớn nhất bây giờ là, người có thể khống chế ta đem toàn bộ Hám Thiên Phong chuyển qua Đoạn Hồn Cốc, thực lực nhất định phải vô cùng cường đại, mạnh tới nỗi đạt cảnh giới thần mới được, mà ngay cả Thanh Điểu cũng không đạt tới cảnh giới này…”

Trường Không Trác Ngọc nói tới đây, thở dài một tiếng nói: “Nói cho cùng vẫn là vì ta quá lợi hại, người lợi hại hơn ta, có thể khống chế được ta căn bản không tồn tại trên đời này nha.”

Doãn Trường Không, Mặc Sĩ Hiển: “…”

Tới lúc này rồi, còn không quên khen mình một chút, Côn Lôn thần khí thật sự là…

Thật đáng yêu nha!

“Một người không được, rất nhiều người thì sao?” Doãn Trường Không hỏi, “Kết hợp toàn bộ sức mạnh của Tu Chân giới, cũng không được sao? Ta có thể bày trận pháp, để mọi người liên hợp sức mạnh lại…”

“Không được,” Trường Không Trác Ngọc nói, “Ta… với hiểu biết của ta về bản thân mình, sau khi ta biến trở về thần khí, chỉ sợ sẽ giống như trước đây, có thể hấp thu và phóng thích bất kỳ công kích gì, nếu không phải là người có thể lấy tinh lực thuần phục ta, mà là dùng trận pháp để ngưng tụ sức mạnh, không đủ để khống chế thần khí đệ nhất thiên hạ.”

Nói cách khác, thần khí cũng có tính cách, không phải ai muốn dùng thì dùng.

Lệ Tinh Luân vẫn luôn im lặng nói: “Ta tới.”

“Ngươi?”

Không phải là Mặc Sĩ Hiển và Doãn Trường Không coi thường Lệ Tinh Luân, cho dù công lực của hắn tăng lên đặc biệt nhanh, nhưng khoảng cách thần cảnh, vẫn còn xa lắm.

“Ta không cho phép ai ngoài ta trở thành chủ nhân của sư phụ,” Lệ Tinh Luân bình tĩnh nói, “Thế gian này ngoại trừ ta, không ai có thể khống chế Đá vá trời.”

“Nhiều nhất cũng chỉ còn ba tới năm năm, thực lực của ngươi…” Doãn Trường Không lo lắng nhìn Lệ Tinh Luân.

“Không chỉ là ba tới năm năm…” Lệ Tinh Linh vươn tay mình ra, nói: “Còn có nó.”

Ở trên ngón tay hắn, Thời Không Luân hấp thu đủ thần lực tỏa ra ánh sáng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui