Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Đại chiến qua đi, tiếp theo sẽ là Lôi Các tuyên bố kết quả cũng như nghi lễ thượng chức thiếu tộc trưởng của Lôi Bân, mà Đăng Dương lại hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ này, vì thế, hắn viện cớ cần chữa trị thương thế trên người mà nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi Võ Trường, lại đi thêm một đoạn kha khá nữa, Đăng Dương đang bộ dạng ốm đau gần chết bổng nhiên thả long toàn thân mà đứng thẳng người dậy, hơi thở đều đặng, khí huyết sung mãn, nào có cái gì mà trọng thương nặng nề đâu chứ.

Đối với tu vi hiện giờ của Đăng Dương, trận loạn chiến đầy kịch tính trên lôi đài kia chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi, nếu như muốn, hắn có thể thừa sức lấy một chọi chín người còn lại mà vẫn hoàn hảo chiến thắng.

“Cười đi, vui vẻ đi, các ngươi chỉ còn vài ngày thời gian nữa để mà vui vẻ thôi” Cười lạnh trong lòng, Đăng Dương liền đạp nhanh cước bộ, thắng hướng Lôi Gia Đường trong Nội Đường Viện mà thẳng tiến.

Hiện nay, hầu như tất cả tộc nhân của Lôi gia đều đã tụ tập tại Võ Trường để chứng kiến thời khắc lịch sử khi Lôi Bân ngồi lên ngôi vị thiếu tộc trưởng, cho nên phòng vệ bên trong Lôi phủ đã cực kỳ buông lỏng cùng sơ hở. Đăng Dương chính mà muốn nắm lấy thời cơ ngàn năm có một này mà trinh sát toàn vẹn một lần cuối, trước khi hắn chính tức ra tay đối phó Lôi Các.

- -----------------


Một buổi sáng cứ thế trôi qua trong sự hân hoan của cả Lôi gia, đến trưa, khi Đăng Dương đang tĩnh tâm tu luyện trong phòng thì vài tiếng gõ cửa nho nhỏ vang lên

“Đăng đại nhân, ngài có trong phòng không?”

Bị đánh thức, Đăng Dương thoáng thu công rồi đi ra mở cửa thì thấy một tên hộ vệ đang bưng một cái hộp gỗ đứng trước phòng hắn.

Thấy Đăng Dương xuất hiện, tên hộ vệ lập tức hai tay dâng hộp gỗ lên, kính cẩn cuối đầu mói, thanh âm có nồng đậm ý vị hâm mộ

“Đăng đại nhân, đây là đồ vật Lôi Bân thiếu gia nhờ ta đưa cho ngài, hơn nữa, thiếu gia còn nói là ngài không cần đi trình báo với hội đồng võ giả của lôi gia. Kể từ hôm nay, ngài sẽ chính thức là cận thân hộ vệ của thiếu gia rồi!”

Đăng Dương nghe vậy thì có chút bất ngờ, Lôi Bân thế nhưng lại chọn hắn làm cận thân hộ vệ, xem ra biểu hiện của hắn trong trận đấu vừa qua quả thật khiến Lôi Bân vô cùng hài lòng cũng yêu thích đi.

Nhận lấy hộp gỗ, Đăng Dương phất tay ra hiệu cho tên hộ vệ rời đi rồi quay trở vào phòng, cẩn thận đóng kín cửa lại.

Trở lại bàn gỗ, đem chiếc hộp trên tay cẩn thận mở ra, Đăng Dương nhìn vào thì thấy bên trong ngoài một bọc tiền ra thì còn có một con dao găm nho nhỏ và một cuốn sách màu lam, bên trên bìa sách có ghi ba chữ rồng bay phượng múa ‘Giáng Lôi Công’.

Cầm cuốn sách màu lam mở ra, xem qua một lượt, Đăng Dương nhết môi cười khẽ

“Thì ra là lôi hệ công pháp gia truyền của Lôi gia, Nhân giai sơ cấp công pháp – Giáng Lôi Công, uy lực tương đương với Lôi Đạo Công của mình. Bất quá nếu như mình không lầm thì cuốn Giáng Lôi Công này chỉ là nửa quyền đầu mà thôi, còn nửa quyển sau quan trọng hơn, cũng là nơi chứa đựng sự tinh túy nhất của Giáng Lôi Công tương đương với Nhân giai trung cấp công pháp, Lôi gia xem ra là không muốn truyền cho người ngoài”


Do tu luyện Lôi Đạo Công đến cấp bậc Tiểu Thành, Đăng Dương đối với sự lý giải về cách tu luyện lôi hệ công pháp cũng nắm được một hai, cho nên chỉ cần đọc lướt qua Giáng Lôi Công một lượt thì liền tìm ra ẩn khuất bên trong.

Có điều cũng không quan trọng, dù sao hắn đối với cái Giáng Lôi Công này cũng không mấy hứng thú.

Đem cuốn công pháp màu lam vứt lại vào bên trong hộp gỗ, Đăng Dương tiếp tục cầm con dao găm nho nhỏ lên xem.

Con dao này toàn thân một màu bạc trắng bóng, lưỡi dao lại mỏng như cánh ve, sắc lạnh vô cùng, đích xác là một thanh Nhân Nguyên Binh vô cùng không tồi. Bấy quá nếu đem con dao găm này ra so sánh với thanh dao găm Địa Nguyên Binh – Diệp Tiết mà Đăng Dương luôn luôn nhét trong ống quần kia thì quả thật kém xa một vạn tám nghìn dặm, tựa như trẻ con và người khổng lồ, hoàn toàn không đáng để vào mắt.

Từ đó xem ra, trong ba món đồ vật Lôi Bân bỏ ra để mua chuộc sự trung thành của Đăng Dương, thì rốt cuộc cũng chỉ có 6000 vina là lọt được vào mắt hắn. Còn hai thứ còn lại, nếu mà đem đi bán chắc cũng thu về được kha khá vina chứ nhỉ?

Nếu mà Lôi Bân có thể nghe được những suy nghĩ lúc này trong đầu Đăng Dương, không biết hắn có tức ói máu mà đau tim chết ngất luôn hay không.


Cuốn công pháp Giáng Lôi Công là trân bảo quý giá nhất của Lôi gia, mặc dù chỉ là nửa cuốn đầu nhưng không phải ai cũng được phép tu luyện, nhất là thể loại võ giả mới gia nhập Lôi phủ như Đăng Dương.

Cộng với con dao Nhân Nguyên Binh vô cung sắc bén, hai thứ này chính là Lôi Bân cố ý trái luật mà đem ra ban thưởng cho Đăng Dương, nhằm đoạt lấy tất cả sự trung thành của Đăng Dương, đồng thời với đó cũng là ra sức bồi dưỡng Đăng Dương trở thành cánh tay đắc lực nhất của hắn sau này.

Thế nhưng chỉ có thể trách Lôi Bân mắt mù, không nhận ra kẻ mà hắn đang muốn ra sức bồi dưỡng lại chính là kẻ muốn làm cho Lôi gia diệt vong nhất. Và rất nhanh thôi, hắn sẽ hiểu được, việc hắn làm hôm nay là thiên đại sai lầm như thế nào.

Thả con dao vào lại trong hôp gỗ, Đăng Dương hơi nheo lại đôi mắt, suy tính nói

“Sau cuộc chiến lần này, minh chắc chắn đã lọt vào tầm nhìn của không ít người bên trong Lôi gia, đã trở thành tâm điểm trong các câu chuyện bàn luận. Vì vậy, tốt nhất từ giờ đến trước lúc hành động, mình không nên làm ra hành động đáng ngờ, tránh cho việc bức dây động rừng.”

Với suy tính đó, những ngày tiếp theo bên trong Lôi Gia, Đăng Dương cũng chỉ là ở lỳ trong phòng mà chăm chỉ tu luyện Lôi Đạo Công, đôi lúc buồn chán thì sẽ dạo chơi trong hoa viên của Lôi gia, bắt chuyện tám nhảm với mấy tên hộ vệ, tranh thủ moi được chút thông tin đáng giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui