"Ba ba!" Nhuyễn Nhuyễn thấy ba ba đi tới đây với đầu tóc đầy mồ hôi, lập tức dừng động tác lại và dùng đôi chân ngắn nhỏ lộc cộc chạy về phía ba ba.
Nhóc con chạy tới giống như một con gấu nhỏ trực tiếp ôm lấy đùi của hắn, Mục Thâm rũ mắt và bàn tay xoa nhẹ hai cái ở trên trán của Nhuyễn Nhuyễn.
"Đã đến lúc phải đi về."
"Vâng ạ, con đi chào tạm biệt các ông các bà đây." Bàn tay thịt mum múp của Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy ngón tay của Mục Thâm và kéo đi.
"Ba ba đi cùng với Nhuyễn Nhuyễn có được không, con muốn đi cùng với ba ba." Nhóc con mỉm cười ngọt ngào.
Người ba ba mới nào đó nhìn ngón tay bị nắm lấy của mình và cảm thấy trên ngón tay truyền đến cảm xúc rất mềm mại.
Bàn tay của đứa nhỏ mềm mại không xương, trắng nõn bụ bẫm, trên mu bàn tay còn có mấy lớp thịt nhỏ vừa nhìn là rất muốn chọc vào nó một chút.
Hắn chậm rì rì dạo bước đi qua cùng với nhóc con trông có chút hơi hưng phấn.
Đám người già bên kia cũng dừng động tác lại, từng đôi mắt sôi nổi nhìn về phía Nhuyễn Nhuyễn và Mục Thâm đang bước lại đây.
"Ông ơi bà ơi, Nhuyễn Nhuyễn muốn về nhà với ba ba, mọi người cố gắng rèn luyện thân thể nha, về sau sống được rất lâu rất lâu nha." Nhuyễn Nhuyễn dùng cánh tay nhỏ miêu tả một vòng tròn siêu lớn.
Khi nói lời này khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn rất nghiêm túc và ánh mắt cũng rất chân thành, mấy người già đều cảm động bởi lời nói của Nhuyễn Nhuyễn, không thể kìm nén được nụ cười đang nở trên mặt.
.
Truyện Đam Mỹ
"Ai da, Tiểu Nhuyễn Nhuyễn tại sao có thể hiểu chuyện như vậy chứ, bà đều luyến tiếc không muốn để con đi."
Một bà lão ngồi xổm xuống và duỗi tay nhéo một chút lên trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn thịt đô đô của Nhuyễn Nhuyễn.
Vừa nhéo thì có chút luyến tiếc không muốn buông tay, cảm giác thật tốt quá!
"Đương nhiên rồi, lời nói này nói đến tận đáy lòng của chúng ta, Nhuyễn Nhuyễn thật là một bảo bối nhỏ."
Người bên cạnh thì vui tươi hớn hở, duỗi tay xoa nhẹ vài cái lên cái đầu trơn bóng của Nhuyễn Nhuyễn, sau đó......!Cũng luyến tiếc không muốn buông tay.
Mấy người già người này một câu người kia một câu vây quanh Nhuyễn Nhuyễn và vị đại lão nào đó lại bị đẩy ra ngoài.
Mục Thâm "........."
Mặt đen lại giống như đáy nồi vậy!
"Ngao ngao!" Tiểu Bạch Bạch cũng ép ở chính giữa, kêu ngao ngao đặc biệt thê thảm.
Thật vất vả mới xách nhóc con đang choáng váng ra được, nhìn trên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Nhuyễn Nhuyễn bị nhéo vài cái vết đỏ, khuôn mặt của Mục Thâm càng đen thêm.
Nhuyễn Nhuyễn choáng váng dựa vào trong lòng ngực của ba ba, nàng cũng không cảm thấy đau vì khuôn mặt nàng mềm mại nên nhẹ nhàng nhéo một chút thì sẽ xuất hiện vết đỏ, tuy nhiên một lát là có thể tốt rồi.
Được rồi, nhìn bộ dáng này của Nhuyễn Nhuyễn mấy người già cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bọn họ cười hai tiếng một cách khô khan.
"Ha hả......!Cái kia, Nhuyễn Nhuyễn ngày mai lại đến rèn luyện cùng với các ông các bà, nhìn mấy động tác con luyện cũng không giống của chúng ta, ngày mai chúng ta lại tiếp tục thảo luận."
"A? Tốt nha, ba ba và Nhuyễn Nhuyễn cùng nhau tới, ba ba cũng muốn rèn luyện thân thể." Bánh bao nhỏ ôm cổ Mục Thâm và trả lời.
"Chúng tôi đi trước." Mục Thâm gật gật đầu, mang theo Nhuyễn Nhuyễn rời đi, Tiểu Bạch Bạch nhắm mắt theo đuôi ở phía sau hắn.
"Tạm biệt các ông các bà ~" Nhuyễn Nhuyễn quơ quơ cánh tay nhỏ chào tạm biệt.
"Nhuyễn Nhuyễn tạm biệt, ngày mai bà mang kẹo cho con, con nhớ đến sớm nha."
"Nhóc con nhà họ Mục ngày mai gặp lại nha!"
"Ngày mai nhớ tới sớm một chút!"
Mục Thâm vẻ mặt vô cảm chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày hắn được một đám người già hoan nghênh như vậy.
Trước kia hắn cũng thường xuyên chạy bộ ở bên này, tuy nhiên cũng chỉ gật gật đầu với mấy người già này coi như là chào hỏi.
Bởi vì hắn không thích nói chuyện và cả ngày đều treo một khuôn mặt lạnh lùng nên những người già kia cũng chỉ ở trong giới hạn chào hỏi với hắn.
Không nghĩ tới hôm nay bởi vì Nhuyễn Nhuyễn, nên khi hắn rời đi bọn họ đều nhiệt tình hơn rất nhiều so với trước kia đối với hắn.
Đương nhiên, sự nhiệt tình này khiến hắn có chút chống đỡ không nổi.
"Ba ba, bà Lý cho con rất nhiều kẹo sữa, cái kẹo này ăn rất ngon.
Bà Vương nói lần sau sẽ mang dâu tây cho Nhuyễn Nhuyễn, còn có ông Tiêu ông ấy nói muốn đem chim anh vũ bảo bối của ông đến chơi cùng với Nhuyễn Nhuyễn nha........."
Nhuyễn Nhuyễn được ôm đi và cái miệng nhỏ không ngừng nói về những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh đến mức kinh người trông rất là hưng phấn.
"Vui vẻ như vậy sao?" Mục Thâm hơi nhướng mày lên.
Nhuyễn Nhuyễn dùng sức gật cái đầu nhỏ.
"Vâng ạ vâng ạ, có rất nhiều người chơi cùng với Nhuyễn Nhuyễn, trước kia ở trên núi cùng với sư phụ thì rất yên tĩnh, Tiểu Bạch Bạch lại không thể nói chuyện phiếm cùng với con."
Nhuyễn Nhuyễn thật sự rất vui vẻ, trước kia làm bài tập buổi sáng đều làm cùng với sư phụ, nhưng sư phụ lại rất yên tĩnh nàng thì lại rất thích náo nhiệt.
Ngoài ra trên núi ngoại trừ sư phụ và nàng thì không còn ai nữa, chưa từng có náo nhiệt giống như bây giờ đâu.
Tuy nhiên Nhuyễn Nhuyễn vẫn thích sư phụ nhất!
Sư phụ là người đứng ở vị trí thứ nhất ở trong lòng Nhuyễn Nhuyễn!
Mục Thâm nghe đứa nhỏ ríu rít nói chuyện và rất ít khi đáp lại, mặc dù là như vậy đứa nhỏ này vẫn có thể nói rất vui vẻ.
Về đến nhà, Mục Thâm thả đứa nhỏ xuống dưới, Nhuyễn Nhuyễn lập tức kéo bàn tay to của hắn lại.
"Tay của ba ba rất ấm áp nha." Nhuyễn Nhuyễn trộm nở nụ cười, đôi mắt cong cong giống như gặp được chuyện gì rất là vui vẻ.
Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, bởi vì có Nhuyễn Nhuyễn nên bữa sáng hôm nay phong phú hơn rất nhiều so với mọi lần.
Tiểu hòa thượng nhìn đồ ăn trên bàn cơm, cái miệng nhỏ kinh ngạc cảm thán oa một tiếng.
"Woa có rất nhiều đồ ăn nha."
Đầu bếp nấu cơm là một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, nhìn thấy vẻ mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn thì vui vẻ mỉm cười thấy răng không thấy mắt.
Người thích nấu ăn thường thường đều sẽ thích nghe người khác khen đồ ăn mình nấu ăn ngon và bà đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhuyễn Nhuyễn tuy rằng còn không có ăn, nhưng bà nhìn thấy vẻ mặt nhỏ kia đều cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
"Ba ba chúng ta mau đi rửa tay, rửa tay xong mới được ăn cơm." Nhóc con đã gấp không chờ nổi mà muốn nhanh chóng ăn sáng, hưng phấn lôi kéo Mục Thâm đi rửa tay.
Quản gia và Mục Thâm đều cảm thấy hơi kinh ngạc, Nhuyễn Nhuyễn thật sự được dạy rất khá.
Từ một số chuyện nhỏ là có thể nhìn ra được, vừa hiểu chuyện vừa biết cảm ơn, giống như hiện tại vậy trước khi ăn cơm thì việc đầu tiên đứa nhỏ này nghĩ đến chính là đi rửa tay.
Sự tự chủ của trẻ con đều rất yếu và rất khó khống chế được bản thân, nhưng sự tự chủ của Nhuyễn Nhuyễn lại rất mạnh thậm chí mạnh hơn so với rất nhiều người lớn.
Từ việc Nhuyễn Nhuyễn bước vào và nhìn thấy đồ ăn trên bàn cơm, có thể nhìn ra được từ trong vẻ mặt của cô bé là rất thích và rất muốn được ăn.
Nhưng cho dù lại thích, Nhuyễn Nhuyễn cũng sẽ đi rửa tay trước.
Đây là việc hiếm khi làm được ở độ tuổi của cô bé.
Giờ phút này Mục Thâm thật sự rất muốn nhìn thấy người sư phụ đã nuôi lớn Nhuyễn Nhuyễn kia.
Cùng đứa nhỏ cùng nhau đi đến phòng vệ sinh, Nhuyễn Nhuyễn với không tới bồn rửa tay, cũng không cần Mục Thâm hỗ trợ, tự mình xoay người hự hự dọn một cái ghế nhỏ đặt ở dưới bồn rửa tay và sau đó đứng trên ghế nhỏ chu cái miệng nhỏ lại nghiêm đầu rửa tay.
"Ba ba lấy cho Nhuyễn Nhuyễn một chút nước rửa tay."
Mục Thâm liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, cũng không nói lời nào và lấy một ít nước rửa tay để ở trên tay của Nhuyễn Nhuyễn.
"Nhiều quá, Nhuyễn Nhuyễn tay nhỏ không dùng nhiều như vậy được." Mắt thấy ba ba lấy quá nhiều, nhóc con vội vàng hô lên.
Nhìn trong lòng bàn tay nho nhỏ có thêm nước rửa tay màu xanh lục và còn toát ra mùi hương của bạc hà.
Đôi mắt nhỏ trộm nhìn bàn tay to của a a một cái, sau đó nhanh chóng chà một ít nước rửa tay lên tay của ba ba.
"Ba ba cũng thơm thơm." Nói xong bản thân còn trộm nở nụ cười.
Mục Thâm "........."
Vẻ mặt vô cảm tiếp tục rửa tay.
Hai đôi tay, một lớn một nhỏ đều đang xoa xoa ở bên trong bồn rửa tay, rất nhanh đã xoa ra không ít bọt biển màu trắng thoạt nhìn đặc biệt hài hòa.
Rửa xong và hong khô, Nhuyễn Nhuyễn ngửi cái tay nhỏ thơm ngào ngạt, và cùng ba ba cùng nhau đi ăn bữa sáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...