Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Công Tử Hào Hoa

Beta: Công Tử Hào Hoa + Cà ri

A Yên đối với gương mặt của mình rất để ý, A Yên đối với những nữ nhân bên cạnh có chút để ý, A Yên đối với nam nhân mà mình cần công lược... Vô cùng không để ý. Coi trời bằng vung, một chút cũng không chịu kiềm chế tính tình kiêu ngạo, vậy mà hết lần này tới lần khác vẫn có người phải chịu thua cái tính cách này của nàng.

Cho đến khi Đại thái giám trong cung mang thánh chỉ tới Trần gia, Trần phu nhân nghĩ rằng Trần Vận mang long thai, hoàng đế muốn ban thưởng cho Trần gia nên vui mừng không khép miệng được.

Nhưng trong thánh chỉ, chỉ có vài câu cũng không nói gì đến chuyện phong thưởng, chỉ nói sẽ cho người tới đón Trần Yên hồi cung. Viết rất rõ ràng Trần Yên, không phải là Trang Phi, cũng không phải là phế phi Trần thị.

Cả một đại sảnh đầy người đứng đơ như tượng đá, hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì. Trừ A Yên gương mặt không chút hoang mang chuyện gì cũng không để trong lòng, cũng ngoại trừ Nhạc Lăng Tiêu đang bị thương dưỡng thương chỉ theo mọi người qùi xuống nghe thánh chỉ, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng, cuối cùng cúi đầu che dấu lệ khí nơi đáy mắt.

Trần phu nhân mặc dù không hiểu hoàng đế muôn làm gì, nhưng thánh chỉ cũng đã ban, không thể làm gì khác hơn sắp xếp để A Yên hồi cung, buổi tối lại nhịn không được lôi kéo cánh tay A Yên, tận tình khuyên nhủ nữ nhỉ của mình: "Có lẽ Bệ hạ nhớ lại tình xưa nên muốn gặp con... Con nghe lời của ta, sau khi hồi cung, cố gắng nhẫn nhịn cái tính tình kia của con, đừng chống đối lại bệ hạ, được không?  A Yên, con với Vận nhi đều là máu trong tim ta, ta sẽ không thiện vị người nào cả, ta chỉ hi vọng có thể nhìn thấy các con khỏe mạnh, bình an."

A Yên nghe xong khẽ mỉn cười nói: "Ta sẽ khỏe mạnh, còn Vận nhi... ta không bảo đảm a." Trần phu nhân tức giận, dùng sức chỉ vào trán của nàng: "Con! Thôi, thôi, ta không quản được con, là phúc hay là họa, một mình con tự chịu!"

A Yên vẫn như vậy, không để trong lòng nói: "Được."

Trần phu nhân giận đến sắc mặt trắng bệch, tức giận rời đi.


Châu Nhi đưa Trần phu nhân sắc mặt khó coi đi, mới chậm rì rì quay lại, than thở: "Nương nương, nô tỳ thật sự không muốn hồi cung." 

A Yên nâng mắt nhìn nàng một cái: "Không sao cả, lần này chúng ta hồi cung là đi hưởng phúc." Châu nhi một chút cũng không tin, thở dài một tiếng: "Nương nương, người cần gì phải tự lừa mình dối người? Từ trước tới giờ Bệ hạ chưa từng đối xử tốt với người, bây giờ chắc chắn cũng vậy... chỉ sợ ngũ tiểu thư đã nói gì với hoàng thượng nên ngài ấy mới bắt chúng ta về để trừng phạt đây mà!"

Ngũ tiểu thư Trần Vận cũng là một đính nữ khác của phủ tướng quân.

A Yên nghe nàng lãi nhải đến nản nên thúc giục: "Ngươi suy nghĩ nhiều làm gì, chuyện này cũng không phải điều ta muốn. Ngươi mau trở về ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy còn giúp ta thu dọn đồ đạc nữa". Châu Nhi nghe vậy, ủ rũ cúi đầu rời đi.

A Yên nhìn vào trong gương tháo từng món trang sức, cầm lấy khăn sạch nhẹ nhàng lau đi phấn trang điểm, lau đi lau lại rất lâu. Với khuôn mặt của bản thân, nàng rất là kiên trì. Bốn phía im ắng, không chút tiếng động. 

Bốn phía im lặng không một tiếng động, ánh nến cháy lóe lóe lên làm căn phòng lúc sáng lúc tối. A Yên nhìn vào gương liền nhìn thấy ảnh phản chiếu của người đằng sau. "Biết ta sắp đi nên huynh cố ý đến để từ biệt à..." nàng cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn người trong gương kia cười:"...Huynh trưởng?”

Nhạc Lăng Tiêu đứng sau lưng nàng, nghe được giọng nói nàng gọi hai chữ "Huynh trưởng" sao chói tai đến vậy chứ. Trán hắn nhăn lại, vô thức giơ bàn tay thô lên vuốt nhẹ vào da thịt nhẵn nhụi ở phần cổ của nàng, ánh mắt hắn lạnh lẽo, giọng nói của hắn âm trầm đến đáng sợ: "Muội thật sự muốn trở về nơi đó?"

"Thánh chỉ của hoàng thượng, ai dám kháng chứ".

Nhạc Lăng Tiêu cười lạnh: "Muội dám khinh bạc ta ngay giữa ban ngày ban mặt, vậy mà lại không dám kháng chỉ sao?"


A Yên lúc này mới quay đầu lại, vẻ mặt vẫn thẳng thắn hùng hồn như cũ: "Huynh đang nói đạo lý sao? Ta cũng đã hỏi ý kiến của huynh, huynh nhắm mắt lại im lặng đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ là muốn ta dạy huynh sao?"

Khuôn mặt Nhạc Lăng Tiêu vốn nghiêm túc, nay còn lạnh đến doạ người, hai hàng lông mày nhăn lại, cắn chặt răng ghiến lợi nói: "Muội đến nay vẫn chưa chịu nhận sai..."

"Tại sao ta phải nhận sai chứ?" A Yên gạt bỏ cánh tay của hắn, đứng lên: "Huynh đến cùng tại sao lại nhớ đến ta? Nếu như lời huynh nói là do ta khinh bạc huynh rồi không nhận sai sao? Hay là trong lòng huynh vẫn muốn ta chịu trách nghiệm với huynh tới cùng thì đúng hơn?"

Nhạc Lăng Tiêu ngẩn ra không nhĩ nàng có thể hỏi lại như vậy. Nếu như thật sự có thể lựa chọn, cho dù hắn không muốn thừa nhận chút nào, cho dù lý trí của hắn liều mạng bài xích... hắn vẫn sẽ chọn câu sau.

Con mẹ nó chịu trách nghiệm!

A Yên nhìn sắc mặt của hắn biến hóa cũng đoán được phần nào, liền nở nụ cười giương mắt nhìn hắn: "Ta đã ba mươi, đừng nói là huynh... một người nam nhân đã hơn ba mươi mấy chẳng lẽ chưa từng ngủ với nữ nhân nào sao, bị ta sàm sỡ một lần liền nhất định đeo theo ta?"

Nhạc Lăng Tiêu lạnh mặt nhìn nàng.

A Yên giật mình hỏi: "...Thật sự không phải là huynh đã hơn ba mươi tuổi mà còn chưa chạm qua nữ nhân chứ?" Không trách được nha. 


Cái nam nhân này, hắn ta thực sự là khắc chế chính bản thân mình sao? Khắc chế đến nỗi sinh ra bệnh về tâm lý, đi giết người để cướp ngôi vua, cưỡng đoạt nghĩa muội?

Nhạc Lăng Tiêu nắm chặt bàn tay, mặt mày không biểu cảm: "Là muội hạ dược ta." A Yên không cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ cảm thấy buồn cười gật gù nói: "Được, là lỗi của ta..." Trong lòng Nhạc Lăng Tiêu thoải mái đôi chút... Đến cuối cùng cũng biết nhận sai rồi.

Không nghĩ tới A Yên lại nói tiếp: "...Nhưng cũng không thể trách ta nha, Huynh nặng như vậy, nằm trên mặt đất giống như một ngọn núi nhỏ, ta cũng không có cách nào thể di chuyển đươc huynh cả, thôi được rồi ta biết trên mặt đất vừa cứng lại lạnh, huynh nằm phía dưới không được thoải mái, bình thường ta cũng không có thô lỗ như vậy nhưng tuyệt đối không có lần sau."

Lửa giận trong lòng Nhạc Lăng Tiêu vừa tản hết, màu đỏ trên mặt khó khăn lắm mới nhạt đi trong nháy mắt lại đỏ bừng lên hết cả gương mặt. Hắn nhìn nữ nhân đang nói năng linh tinh trước mặt này, cảm thấy lồng ngực kịch liệt phập phồng, hận không thể ngay lập túc bóp chết nàng, môi mỏng giật giật rít từng chữ qua kẽ răng nói: "Trần Yên, là muội hạ dược ta."

"Cho nên muốn ta chịu trách nghiệm với huynh tới cùng?" bỗng nhiên A Yên nở nụ cười dựa vào bên cửa sổ, giọng nói có phần tùy tiện: "Nếu huynh sinh cho ta một đứa nhỏ, ta liền chịu trách nghiệm với huynh." Nhạc Lăng Tiêu sắp mất không chế. A Yên thả lỏng: "Không sinh được? Vậy quên đi, huynh nên nghĩ thông suốt..." Nàng thở dài xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu: "Ai rồi cũng có lần đầu tiên, đúng không? Huynh cứ coi như mình đã gặp ác mộng, sớm nên quên đi cho dù không thể quên được... Thật ra thì lần đó cũng không quá kém."

Giọng nói của hắn trầm thấp mà lạnh lùng: "Đang trong tình huống thế nào mà muội lại ngất đi, trong lòng muội rõ nhất." Này thật sự không còn gì để nói.

A Yên không nghĩ tới hắn lại ngây thơ như vậy, sau đó nghĩ lại cảm thấy bản thân quá chủ quan việc mình biết rõ chân tướng sau này hắn sẽ hắc hóa, phát điên trở thành phe phản diện lớn, cho dù sớm muộn hay muộn cũng không sao, nhưng ít ra bây giờ... hắn còn chưa phát điên. "Được rồi, là lỗi của ta, ta nhận sai." A Yên dứt khoát nhìn thẳng vào đôi mắt hắn nói từng câu từng chứ nói rõ ràng: "Uh, là ta phát điên, là ta kinh bạc huynh, là ta làm bẩn sự trong sạch của huynh còn không chịu trách nghiệm, như vậy đã được chưa?" Nhìn đối phương mín chặt môi, đôi mắt đen sắc bén như dã thú, A Yên thở dài: "Nhạc công tử, huynh là người làm đại sự, đừng vì nữ nhi tư tình mà làm hỏng đại sự.”

Sắc mặt Nhạc Lăng Tiêu dịu đi chút ít, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao muội lại nói như vây?" Cả đời này chưa từng có ai nói với hắn như vậy. Chứ đừng nói đến Trần đại tiểu thư vẫn luôn xem thường hắn. A Yên buột miệng nói: "Lần trước lúc ta ở trên người huynh...Huynh ở dưới tình huống đó mà vẫn có thể nhịn thêm nửa canh giờ, còn không có nhịn đến lỗi chết dưới hoa mẫu đơn, chắc chắn sau này sẽ không phải hạng người hời hợt."

Nhạc Lăng Tiêu lại muốn bóp chết nàng.

A Yên bỗng nhiên cả kinh, nói: "Ai nha, đã giờ nào rồi? Thức đêm ngủ trễ, cái này thật là không tốt. Ta phải vất vả chăm sóc nhan sắc lắm đó…” Nàng nhìn Nhạc Lăng Tiêu liền có chút không kiên nhẫn: “Huynh trưởng, ta nhận lỗi, cũng xin lỗi và nhận sai với huynh. Hiện giờ huynh có thể về không?” 

Nhạc Lăng Tiêu không nói thêm gì, ngoan ngoãn quay đầu đi. A Yên vui vui vẻ vẻ đến trước gương tiếp tục mát xa mặt thêm một chút liền chuẩn bị nghỉ ngơi. Thật không nghĩ đến Nhạc Lăng Tiêu vừa đi đã quay đầu lại, nhìn nữ nhân vận áo ngủ bằng gấm xốc xa xốc xếch đang chuẩn bị nằm xuống, lạnh nhạt nói: “Không đơn giản như vậy”.


*

Không đơn giản như vậy.

Câu nói này, A Yên ban đầu không để ở trong lòng, bởi vì hắn tuy rằng nhìn qua tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng thực ra trên người hắn không chút có sát khí nào. Hắn biểu hiện ra hắn không hận nàng như vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó, A Yên liền hiểu hắn chưa hết tâm ý.

Đến ngày hồi cung, cả buổi sáng cũng không thấy Nhạc Lăng Tiêu xuất hiện. A Yên hoan hỉ vui mừng ngồi lên xe ngựa, đi được nửa đường, xe ngựa đột nhiên dừng lại chỉ nghe tuấn mã hí lên thị vệ cùng phu xe rối tung lên, tiếp theo chính là binh khí vang lên, thỉnh thoảng chen lẫn một hai tiếng kêu thảm thiết.

Châu nhi sợ đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy núp ở A Yên bên người: " Nương, nương nương, sơn tặc... " A Yên không hoang mang, chỉ kinh ngạc một lúc rồi vén cửa sổ xe lên liếc nhìn, trong lòng liền hiểu rõ cười nhạo nói: "Sơn tặc chỗ nào chứ, rõ rằng là hái hoa tặc thì có." Châu nhi vừa nghe nàng nói xong trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Động tĩnh bên ngoài nhỏ dần đi. Châu nhi lim dim mở mắt, có chút mê man. Màn xe bỗng nhiên bị người xé xuống. Châu nhi theo bản năng thét lên: " a --!” Kêu một tiếng, lại bị doạ ngất đi.

Người tới mặc một thân trang phục đen, đeo mặt nạ, tóc đen buộc lên cao chỉ lộ ra một đôi mắt đầy sát khí ác liệt. Áo khoác màu đen sớm bị máu nhuộm đỏ, tay hắn cầm trường kiếm, trên lưỡi kiếm vết máu loang lổ từng giọt máu từ mũi kiếm rơi xuống đất.

A Yên nhìn hắn, thở dài: "... Thật sự phát điên."

Người kia tháo mặt nạ răng nanh xuống, khóe môi cong lên, hàm răng trắng toát, chẳng khác nào dã thú đang đối mặt với con mồi bó tay chịu trói. Hắn đưa tay ra nắm cằm A Yên, trầm giọng nói: "Ta nói rồi, không đơn giản như vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận