Hắn không tin Tam Nương đoan trang nhã nhặn lại làm ra chuyện như thế, một đường từ Dương Châu tìm đến đây.“Ồ, khó trách.” Phó Yểu chợt hiểu ra, “Khó trách.
Ta nói, đang yên đang lành khuê nữ mất tích mà bọn họ lại chẳng quan tâm.
Thì ra nước bẩn đều chuẩn bị tốt rồi, Định Quốc Công lớn tuổi để ý mặt mũi làm ra chuyện hồ đồ như vậy thì không nói.
Có điều, nghe nói Tam Nương có một vị hôn phu, hôn sự của bọn họ cuối cùng xử lý như thế nào?”Nói đến vị muội phu tương lai kia, tuy rằng trong lòng Liễu Phú Vân không thích, nhưng lời nói vẫn không mất sự tôn trọng, “Kỳ huynh là người ân oán phân minh, cũng không vì thế mà giận chó đánh mèo.
Bên này Định Quốc Công để hắn đính hôn với Ngũ Nương, tháng năm sang năm sẽ thành hôn.”“Quả thật có tình có nghĩa.” Phó Yểu cười cười, “Không phải ngươi muốn gặp biểu muội của mình sao? Trước tượng Tam Thanh có một hộp gỗ, ngươi mang nó đi.
Năm nay ngươi tham gia thi Hương, có lẽ bây giờ là cử nhân rồi.
Nói cách khác sang năm ngươi sẽ phải tham gia thi Hội.
Đợi sau khi ngươi trúng tuyển, ngươi lại đem hộp giao cho Phó Thị Lang của Phó gia, sau đó, Phó Tam sẽ xuất hiện.
Nhưng ngươi phải nhớ lấy, trước lúc đó hộp này ngươi tuyệt đối không thể mở ra, nếu không đời này ngươi đừng mong gặp lại nàng.
Lời ta nói, nhớ kỹ không?”Liễu Phú Vân không phải muốn đáp án như vậy, hắn muốn nói “Ngươi đùa ta sao?”, Nhưng mà hai chân lại không nghe theo điều khiển, tự động đi về hướng tượng Tam Thanh.Cảnh ngộ quỷ dị khiến lông tơ sau lưng hắn dựng thẳng, đến khi lấy lại được tinh thần, người đã đứng trước Tam Thanh tượng.Bên trên bàn thờ, quả thật để một chiếc hộp gỗ cao một thước.
Dưới anh nến, bên trên mặt hộp còn hiện lên ánh sáng yếu ớt.Hắn nhìn vào bên trong, hai người mới vừa rồi còn ngồi đánh cờ, lúc này đã biến mất không thấy.Cuối cùng, hắn ôm hộp vào trong tay.Sau khi từ đạo quan đi ra, tùy tùng vừa nhìn thấy chủ nhân, vội đi lên thăm hỏi: “Công tử, ngài không có việc gì chứ.”Bọn họ vừa rồi cũng muốn theo vào, nhưng lại bị thiếu niên kia ngăn cản.
Thiếu niên nhìn qua yếu đuối mong manh, nhưng sức lực lại lớn như trâu, đứng chắn trước cửa, không cho bọn họ tới gần nửa bước.Chuyện xảy ra vừa rồi còn khiến Liễu Phú Vân không thể tưởng tượng, hắn nhìn hộp gỗ trong lòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Phương Nhị còn đang cùng Hà thợ mộc trò chuyện.“Vừa rồi ngươi dẫn ta đi tìm người, chính là vị quan chủ kia?” Hắn đi đến trước mặt Phương Nhị hỏi.Phương Nhị sửng sốt, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải tới tìm quan chủ chúng ta?”Liễu Phú Vân nhìn hắn một hồi, mới nâng cằm với đám tùy tùng, “Đi chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn đưa tới, tối nay ta muốn cùng vị Phương Đại ca này không say không về.”Tùy tùng vội đi, Phương Nhị cũng cứ như vậy không thể hiểu được bị giữ lại.Mà lúc này, Phó Yểu nhìn Tam Nương ánh mắt vô hồn trước mặt, vừa chú ý xem nàng có thể rớt nước mắt hay không, vừa nói: “Ngươi không muốn họ Liễu dây vào chuyện này ảnh hưởng tới con đường làm quan của hắn, ta đã làm theo yêu cầu của ngươi.
Nếu ngươi còn cảm thấy khổ sở, có thể khóc một tiếng.
Thứ như nước mắt quỷ, trước nay ta đều không chê nhiều.
Ngươi không phải phải muốn kiếm tiền cho ta để sống lại sao, chi bằng mỗi ngày ngươi khóc tám mười lần, một năm sau, ta bảo đảm để ngươi đầu thai đến bất cứ nhà nào ngươi muốn.”Một hồi lâu sau, tròng mắt Tam Nương rốt cuộc giật giật: “Ta không cam lòng.”Rõ ràng là bọn họ giết chết nàng, còn muốn để nàng mang danh tiếng xấu.Bỏ trốn theo người ta, ha ha, thật sự là một lý do hay.
Nàng sinh ra đã nói lắp, ông nội luôn cảm thấy đó là điềm không lành.
Hiện tại lại “gây ra” chuyện đáng xấu hổ như vậy, bị loại bỏ ra khỏi gia tộc tự nhiên lại thành điều hợp lẽ.“Ta không cam lòng.” Nàng lặp lại một lần nữa, mà lần này nhiều thêm bảy phần tàn nhẫn.
Những oán khí vốn bị phủ bụi trong lòng hiện tại như bị gió cuốn lên, quanh người Tam Nương tràn ngập khí đen, đáy mắt cũng dần dần trở nên đỏ sậm, “Ta muốn bọn họ, phải trả giá!”Phó Yểu ở bên cạnh nhìn nàng dần hóa thành lệ quỷ, không hề có ý định ngăn cản, thậm chí còn lấy trong hư không ra một bịch hạt dưa tới cắn.Khi trong đạo quan cuồn cuộn gió lớn, Phó Yểu đang “tách tách” cắn hạt dưa;Chờ một đoàn sương máu bao phủ lấy Tam Nương, nàng vẫn còn đang “tách tách” cắn hạt dưa;Đến khi Tam Nương hóa thân thành lệ quỷ thất bại, miệng phun ra một búng máu tươi, hồn phách thoát ra khỏi người giấy, Phó Yểu cũng cắn xong hạt dưa.Nàng vẩy tay vứt bỏ vỏ hạt, cúi người nắm cằm Tam Nương, ép nàng ngẩng đầu nhìn về phía mình.Không giống với gương mặt khô khan của người giấy, hồn phách Tam Nương hư ảo nhưng có thể nhìn thấy mặt phấn má đào, mắt hạnh mày liễu, nếu còn sống, đúng là độ tuổi hoa tường vi nở đẹp nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...