Ta Có Một Toà Đạo Quan
“Ta cầu xin các ngươi, có thể dẫn ta đi gặp quan chủ hay không?” Hà đại nương còn đang khản cổ cầu xin, nàng đem toàn bộ hy vọng ký thác vào cọng rơm cứu mạng này.Cuối cùng, Tam Nương là người lấy lại tinh thần đầu tiên, nàng lên tiếng đáp: “Quan chủ, có thể, cứu được..” Tam Nương nói xong một câu, sau đó rất nhanh bổ sung thêm câu nữa: “Ngươi, đi về trước, ngày mai, quay lại.
Quan chủ, có thể cứu.”“Thật không?” Hà đại nương lập tức ngừng khóc.“Thật.”“Vậy ta chờ ở đây hay là phải nâng người tới?” Hà đại nương vội hỏi.Lúc này Đại Lang cũng hiểu được tình huống trước mắt, hắn khống chế lại cảm xúc, lên tiếng trấn an: “Không cần, bây giờ quan chủ cũng không ở đây.
Buổi tối khi Phó quan chủ trở về, cháu sẽ nói lại với ngài ấy.
Nhất định ngài ấy có thể cứu…… Hà sư phụ, đại nương cứ yên tâm.”“Ôi, có thật không?” Hà đại nương vẫn cảm thấy chưa an tâm cho lắm.“Đương nhiên là thật.” Đại Lang ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Bản lĩnh của quan chủ chúng ta rất lớn, cái gì cũng có thể làm.
Một cái mạng mà thôi, ngài ấy chắc chắn sẽ cứu được.
Đại nương mau trở về chăm sóc Hà sư phụ đi.”Hà đại nương bỗng không biết bây giờ mình nên làm gì, sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Vậy được, ta đi về trước.
Ngày mai quay lại?”“Được, đi về trước đi.”Đại Lang thật vất vả mới thuyết phục được mẹ mình rời đi, xong xuôi liền xoay người vào trong đạo quan, vừa khóc vừa kêu lớn: “Quan chủ ngài có ở đây không? Đệ đồng ý cho ngài cái lưỡi của mình, ngài cứu cha đệ có được không?”Tam Nương đứng ở ngoài cửa nhìn Đại Lang liều mạng dập đầu, đột nhiên quên cả nói chuyện.“Quan chủ?” Cho dù Đại Lang gọi như thế nào, Phó Yểu vẫn không hề xuất hiện.Đến khi chính Đại Lang cũng cảm thấy tuyệt vọng, quỳ rạp trên mặt đất khóc thút thít, dù không có nước mắt rơi xuống.Lúc này, không biết là ai thấp giọng than một câu: “Cha chết con sinh, có lẽ đời này ngươi sẽ không có cơ hội gặp lại cha mình nữa.”Lời này giống như mũi kiếm nhọn đâm vào trái tim Đại Lang, đau đến nỗi chút nữa thì ngưng cả hô hấp, cũng trong khoảnh khắc này, khóe mắt của hắn bỗng nhiên có một giọt nước trong suốt chảy ra.
Khi nước mắt dừng ở giữa không trung, một đôi tay lặng yên xuất hiện, nhanh chóng tiếp được nó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...