Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ


Rầm rầm!

Trên khán đài truyền đến tiếng vỗ tay như sấm sét, không hề nghi ngờ là cuộc chiến đấu này cực kỳ đặc sắc.


Biến đổi bất ngờ!

Vốn cho rằng liên miên chi thế của "Đại Ám Kiếp Quyền" của Lưu Chấn đánh ra, Từ Tiểu Thụ không chống đỡ được, không nghĩ tới hắn vậy mà dùng một ngón tay sắc như đao phá quyền từ đó vãn hồi cục diện.


Vốn cho rằng khi Ám Kiếp nổ tung làm bản thân Từ Tiểu Thụ bị trọng thương từ đó hết cách xoay chuyển, không ngờ hắn tương kế tựu kế phun một ngụm máu làm mơ hồ ánh mắt Lưu Chấn từ đó đổi bị động làm chủ động.


Khẩn yếu nhất, hai người trệ không sau đạo Phong Hỏa Luân phi tốc xoay tròn kia, không chỉ có chuyển đến Lưu Chấn hoài nghi nhân sinh, một thức linh dương móc sừng xuất hiện sau đó càng là phản ném Lưu Chấn từ đó triển lộ ra kỹ nghệ vật lộn siêu cường của Từ Tiểu Thụ.


Mà người khởi xướng là Từ Tiểu Thụ thì biểu thị là nếu như không có "Cường tráng" thì trước mắt hắn cơ bản đã xuống suối vàng.


Ám kình của "Đại Ám Kiếp Quyền" quả thực là đáng sợ, hắn mặc dù chuyển bại thành thắng nhưng lúc này cũng hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.


"Ngươi cần nghỉ ngơi sao?" Trọng tài chạy tới.


"Ân.

" Từ Tiểu Thụ gật đầu.


Trọng tài hít một hơi thật sâu, chỉ vào Lưu Chấn dưới thân Từ Tiểu Thụ:

"Hắn cũng cần.

"

Lưu Chấn lúc này đã ngất đi, không biết là do bị quẳng hay là tức.


Từ Tiểu Thụ xấu hổ đứng dậy, cuối cùng nhường lại cho tuyển thủ Lưu Chấn, lập tức có nhân viên công tác tiến lên khiêng đi hắn.


"Không đi vào khôi phục à?" Trọng tài hỏi.


Từ Tiểu Thụ liếc mắt khán giả đứng dậy vỗ tay, nói giỡn, làm sao có thể đi vào?

Hắn lắc đầu, lực chú ý đi vào trong đầu.


"Được sự cổ vũ, bị động giá trị, + 242.

"

"Nhận khen ngợi, bị động giá trị, + 366.

"

Tin tức đổi mới từng đầu một, trong thời gian nửa nén hương số lượng bị động giá trị góp nhặt được là hắn đánh liên tục hai trận cũng không kiếm được.


Từ Tiểu Thụ nhịn không được liếc mắt phía dưới:

"Bị động giá trị: 7255.

"

Chậc chậc!


Xem nhẹ mấy điểm mà Địch Hinh Nhi cống hiến, riêng một mình Lưu Chấn liền cho hắn vượt qua hai ngàn mức.


Mà còn lại thì toàn bộ do đám người xem điên cuồng cống hiến trong khoảng thời gian giữa hai trận.


Cái số này còn đang không ngừng tăng vọt.


Từ Tiểu Thụ không còn quan tâm, mà chuyển sang xem xét lên thân thể của mình.


Ám Kiếp nổ tung làm bản thân hắn bị trọng thương, có thể nói thao tác sau đó là toàn bằng ý chí ráng chống đỡ đẻ đánh ra.


Lúc này vừa buông lỏng, hắn cơ bản đã mất đi hành động lực, liền kéo một cái khóe miệng đều cảm giác đau.


Nhưng mà, thi đấu phá vây còn một trận nữa!

Từ Tiểu Thụ khẽ cắn môi, ngồi ngay ngắn trên Xuất Vân Thai, xoay chuyển thân thể từ đó đưa lưng về phía người xem.


Hắn móc ra một bình đan dược, đây là Thập phẩm chữa thương linh đan mà Kiều trưởng lão cho hắn sau khi kết thúc thi đấu tiểu tổ: Xích Kim Đan.


Liều mạng!

Từ Tiểu Thụ giống như chịu chết, cầm bốc lên một viên Xích Kim Đan, không dám hút mạnh mà chỉ ngửi nhẹ nhàng một cái.


Chỉ một thoáng, hắn phảng phất như bị sét đánh, hai mắt tái đi, thân thể run lên cầm cập.


"Nga nga nga! "

Người trên khán đài đều chú ý tới Từ Tiểu Thụ, lúc này nhìn thấy hắn đối lưng với mình rồi bỗng nhiên run rẩy lên, từng cái duỗi cổ hết sức tò mò.


"Hắn đang làm gì a?"

"Đập đan dược? Đây là đan dược gì mà thoải mái như thế?"

"Đây là Độc đan đi, nếu không làm sao lại kinh khủng như vậy!"

Tất cả mọi người nhìn thấy thân thể Từ Tiểu Thụ lúc đầu ngồi xếp bằng trên mặt đất khẽ đảo rồi ngồi phịch ở chữ “Đại” thượng trình Xuất Vân Thai như một đống bùn nhão run run.


"Đây là ăn cái gì mà run thành dạng này a.

"

"Gia hỏa này là thuộc tính chấn động a! "

Trong đầu tất cả mọi người trong nháy mắt toát ra dấu chấm hỏi, Từ Tiểu Thụ trong vô ý thức lại thu hoạch được một sóng lớn hoài nghi.


Trọng tài đều sợ tè ra quần, tình huống này mẹ nó là như thế nào a, vừa mới đưa tiễn Lưu Chấn thì ngươi cũng đổ xuống?

Người lớn như thế rồi có thể hay không để kẻ làm trọng tài như ta bớt lo một chút a!

Hắn vội vàng mang theo nhân viên y tế chạy tới, một bên xem mạch, một bên bóp lấy người Từ Tiểu Thụ.


"Nga nga! Không, không sao! " miệng Từ Tiểu Thụ sùi bọt mép.


Trọng tài kém chút chửi mẹ, bộ dáng này mẹ nó giống như là không sao à?


"Ngươi nếu là không chịu nổi thì ngươi chi một tiếng, ta sẽ dẫn ngươi đi chữa thương!"

Trọng tài ý đồ nhấn lấy bộ ngực Từ Tiểu Thụ để cơ thể hắn bớt run rẩy.


Hai mắt Từ Tiểu Thụ trắng một vòng, giãy dụa mong muốn ngồi xuống nhưng toàn thân lại bất lực, hắn suy yếu gầm thét: "Khác, đừng đụng ta!"

"Ta hiện tại là.

.

Thể chất mẫn cảm, nga nga nga! "

Trọng tài: "! "

Hắn yên lặng thu hồi hai tay đang ấn xuống Từ Tiểu Thụ, có lẽ, hắn cũng không cần ta!

Trên khán đài từng người gọi thẳng phát sinh cái gì vậy, bởi vì Từ Tiểu Thụ vừa nằm xuống thì mặt liền bị thấy được,có người hiểu khẩu ngữ phiên dịch thì cả đám lập tức vỡ tổ.


"Hắn đây là ăn xuân dược a!"

"Gặm thứ này ở hiện trường tranh tài luôn, ta phục!"

"Người tới a, bắt hắn cho ta rồi cởi đồ đi phóng hỏa!"

"Mãnh liệt yêu cầu kiểm trắc dược vật, Từ Tiểu Thụ này khẳng định là phục dụng cấm dược!"

Cái đợt phiên dịch này lại cho Từ Tiểu Thụ thu hoạch vô số bị động giá trị, có hoài nghi, có kính nể, có trào phúng!

Nhân viên y tế buông lỏng ra tay bắt mạch, một mặt kinh ngạc nói:

"Giống như thật sự không có sự tình gì?"

"Hả?" Trọng tài nghi hoặc.


"Hắn không biết ăn đan dược gì, dược tính này thật là đáng sợ, trong cơ thể đang phi tốc chữa trị, đã ổn bảy tám phần rồi.

"

"Ha ha!"

"Ổn bảy tám phần?"

Trọng tài chỉ vào thân thể đang run rẩy của Từ Tiểu Thụ, "Vậy cái này là cái gì?"

Nhân viên y tế khúm núm, không xác định nói:

"Có lẽ là dễ chịu?"

Mặt trọng tài đều đen, con mẹ nó còn dễ chịu!

Không đáng tin cậy gì cả!

Hắn suy nghĩ một trận, mở tay Từ Tiểu Thụ ra từ đó thấy được Xích Kim Đan.


"Vì thứ này?"

Hắn vẩy lông mày một cái, tiện tay móc ra một viên đưa vào trong miệng, nhân viên y tế thấy kém chút nhảy lên, "Không thể ăn!"

"Không sao, nếu như nó là độc dược, không có hiệu quả mà ngươi nói thì hắn cũng không dám nuốt vào; nếu như hắn phục dụng cấm dược trong lúc tranh tài thì ta càng muốn lập tức dò xét ra.


"

Trọng tài ngồi xếp bằng, linh nguyên trong cơ thể vận chuyển một cái thì đan dược liền tan, ánh mắt hắn lập tức mở ra.


Cái quái gì?

Thật sự là Xích Kim Đan?

Hắn nhìn xem Từ Tiểu Thụ không ngừng run rẩy mà không khỏi rơi vào trầm tư, thứ chúng ta ăn liệu có phải là cùng một vật?

Hoặc là nói, chẳng lẽ hắn thật sự là thể chất mẫn cảm?

Muốn đến nơi này, thân thể trọng tài lắc một cái, nhân viên y tế giật nảy mình.


Một bên trên mặt đất, Từ Tiểu Thụ run rẩy kéo dài một trận liền dần dần khôi phục bình tĩnh, có kinh nghiệm lần trước dùng Luyện Linh Đan, hắn kỳ thật đã đỡ hơn nhiều.


Với lại Xích Kim Đan này dù sao cũng là thuốc chữa thương, khoái cảm chỉ là một trận nên tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.


Không thể không nói, tác dụng phụ của phương pháp hô hấp tuy lớn nhưng công hiệu càng lớn hơn!

"Giống như khôi phục được không sai biệt lắm, chỉ là còn đau! " Từ Tiểu Thụ âm thầm nghĩ đến.


Dẫn bạo chi lực của ám kính của "Đại Ám Kiếp Quyền" không phải là nói giỡn, hắn hiện đang hồi tưởng lại vẫn tê cả da đầu, thật không biết mình lúc ấy làm sao có dũng khí liều chết.


Ân, ngoại trừ liều chết thì giống như cũng không còn cách nào khác!

Từ Tiểu Thụ phất tay đạp chân, cưỡng ép để cho mình bắt đầu sinh long hoạt hổ, còn có một trận chiến đấu đâu, thân thể không thể tê cứng được.


Trọng tài nhìn xem Từ Tiểu Thụ nhảy nhót tưng bừng rồi ngẫu nhiên lại co lại, hắn một mặt hồ nghi.


Thế là xong việc?

Từ Tiểu Thụ nhảy quay đầu, phất tay gửi tới lời cảm ơn hướng tới các bằng hữu người xem yêu thích mình nhằm biểu thị cảm ơn sự lo lắng, hắn lần nữa xem tin tức trong não hải.


"Bị động giá trị: 10220.

"

Chậc chậc, tăng vọt hơn ba ngàn!

Cái này là chân ái a!

Từ Tiểu Thụ một bên sợ hãi thán phục, một bên run lên đi trở về trong kết giới.


Hôm nay đạt tiêu chuẩn, thậm chí có chỗ vượt qua.


Trọng tài đi theo hắn như cận vệ, tựa hồ thuận miệng hỏi một chút:

"Chuẩn bị kỹ càng bắt đầu trận tiếp theo chưa?"

"Không vội, ta lại điều tức một lúc, cho chút thời gian a!"

Từ Tiểu Thụ móc ra một viên Linh Tinh, thỉnh thoảng ngửi một cái, tận lực để cho mình bảo trì ở trạng thái thăng bằng cao.


Dù là như thế, vừa mới kinh lịch một trận đại chiến rồi còn vừa khỏi trọng thương, hắn có thể phát huy ra sáu bảy phần thực lực đã là tốt.




"Có thể!"



Trọng tài nhất thời cười ha ha:

"Vậy thì bắt đầu đi, dù sao cũng không có thời gian.

"


Từ Tiểu Thụ nhất thời chấn kinh nhìn qua trọng tài, ngươi là chó a!

Không có thời gian còn hỏi ta muốn hay không bắt đầu, nhất định phải chọc ta một cái?

Trọng tài vui tươi hớn hở dùng linh nguyên rót vào trận lệnh từ đó thôi động màn sáng rút thăm, trên mặt có vẻ mỉm cười vì cuối thắng lại được một ván.


Màn sáng lưu chuyển, danh tự định ra:

"Văn Trùng!"

Từ Tiểu Thụ nhìn qua hắn như nghẹn họng nhìn trân trối, Văn Trùng?

Ngươi đùa ta đấy à!

Trọng tài một mặt vô tội, buông buông đồng hồ bày ra là ta không liên quan.


Ngay tại lúc đó, thính phòng cũng thiếu chút vén nồi, bầu không khí trực tiếp bị cái tên này điểm bạo.


"Trời ạ, Văn Trùng?!"

"Có nội tình rồi, Từ Tiểu Thụ này thật thê thảm, như là được an bài!"

"Đúng vậy a, vừa mới kinh lịch một trận đại chiến sinh tử, kết quả còn không nghỉ ngơi tốt, liền nghênh đón một đại lão vốn nên thủ lôi.

"

"Đại lão thủ lôi?"

Một vài người hào hứng hừng hực, cũng có kiến thức nửa vời, không rõ mọi người vì sao bỗng nhiên lại nổ tung a, "Mau nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Biết lôi đài số 2 đi, vận khí Văn lão đại không tốt, thi đấu tiểu tổ ở cùng một tổ với Triều Thanh Đằng nên bị đè ép một đầu thế là một cái quán quân, một cái á quân.

"

"Cắt, thế thì có cái gì, Từ Tiểu Thụ cũng là quán quân!"

"Triều Thanh Đằng, top 2 bảng, Tiên Thiên cao thủ!"

"Văn lão đại, top 7 bảng, nửa bước Tiên thiên!"

"Tê! Ngưu phê như vậy?"

"Ha ha, ngươi cho rằng là kết thúc rồi? Không không không, gia hỏa này đơn giản là thiên địch của Từ Tiểu Thụ a!"

Ngữ khí của người nói chuyện như chế nhạo, xâu đủ khẩu vị của người bên ngoài, người ở một bên nhao nhao tức giận:

"Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi!"

"Biết Lưu Chấn đi, ngưu nhân thập cảnh vừa rồi kém chút đánh nổ Từ Tiểu Thụ!"

"Ừ!" Đám người gật đầu.


"Là tiểu đệ của Văn Trùng!"

"Tê!" Đám người hít vào khí lạnh.


"Vẫn chưa xong!"

Người kia thần sắc đắc ý, tiếp tục nói:

"Biết Địch Hinh Nhi đi, tiểu muội bị Từ Tiểu Thụ dùng kiếm gỗ đập hai lần vô đầu!"

"Ừ!"

"Là nữ thần của Văn Trùng!" Kẻ nói chuyện long trời lở đất.


"vcl!"

"Nổ tung!"

"Quả này Từ Tiểu Thụ cụ đi chân lạnh toát a!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận