Editor: Nguyên Hoa
Lại nói đến vị Hoàng thượng này, đừng thấy y ở Trường Hi cung miệng đầy lời lẽ yêu chiều, thực tế trong lòng y vẫn còn nghi ngờ. Sau khi đi ra ngoài, y liền cho người đi điều tra, muốn biết hoàn cảnh của Phùng Mỹ nhân lúc còn ở phủ Thượng thư và nàng cùng với Khang vương phủ có khúc mắc gì.
Lý Trung Thuận nhận lệnh, nói rằng sẽ lập tức sắp xếp người, Hoàng thượng lại nói: "Đừng để trẫm nghe thấy bất kì lời đồn đại nào giữa Phùng Mỹ nhân và Bùi Trạch."
"Vâng, nô tài đã biết, Hoàng thượng người có muốn điều tra những lời này là ai đồn ra không?"
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Đợi một lúc mới nghe thấy Hoàng thượng nói không cần, đoán rằng nếu không phải Quý phi thì cũng là những phi tần khác làm ra, chẳng qua cũng chỉ là những thủ đoạn ghen tuông.
Nhờ có chuyện này nhắc nhở, y nhận ra được việc gần đây độc sủng Phùng Niệm đã tạo ra sự bất mãn của phi tần. Hậu cung không thể loạn, dẫu sao cũng liên quan trực tiếp đến tiền triều, không nói đến Tô Quý phi, xuất thân của những phi tần khác cũng không tồi, rất nhiều người có người nhà là quan lại hay thế gia vọng tộc.
Sau khi Hoàng thượng cân nhắc, quay đầu đi về phía Chiêu Dương cung, có ý tìm Quý phi nói chuyện. Đi được một đoạn, y lại hạ khẩu dụ cho Lý Trung Thuận, lệnh cho hắn lựa chọn vài xấp tơ lụa có màu sắc tươi sáng mà phía Nam mới dâng lên để tặng cho Phùng Mỹ nhân.
Tơ lụa là do con nuôi của Lý Trung Thuận đưa đi tặng, không phải là hồng đào thì là đỏ tươi, vàng nhạt, mỗi loại hai xấp. Con nuôi hắn nói đây là do Hoàng thượng dặn dò, xin Mỹ nhân nhận lấy.
Phùng Niệm đưa tay chạm vào, chất lượng vải rất tốt, màu sắc thì hơi nhạt, trong lòng nghĩ như thế nhưng cũng không nói ra miệng, vuốt cằm nói: "Làm phiền tiểu Triệu công công phải đi một chuyến rồi."
Đúng lúc khi nãy dùng kỹ năng với cẩu Hoàng đế chưa tháo ra, nụ cười này, đến thái giám cũng cầm lòng không đậu.
Thần trí con nuôi lay động, đầu óc choáng váng, giống như đang đững giữa đám mây.
Lẽ ra làm xong việc thì nên rời đi luôn, nhưng hình như hắn đã quên, giống như một con ngỗng ngẩn ngơ, Phùng Niệm lại lên tiếng gọi hắn: "Hoàng thượng còn dặn dò gì không?"
Nghe thấy lời này, hắn mới hồi hồn: "Không, không có."
"Vậy ta sai Bảo Đại tiễn ngươi."
"Dạ không cần, nô tài đi ngay đây, nhưng mà vẫn còn một chuyện,...Tối nay người nghỉ ngơi sớm đi, Hoàng thượng đã đến chỗ Quý phi, chỉ sợ sẽ không đến đây nữa." Hắn nói xong lại sợ Phùng Niệm hiểu nhầm ý mình, còn giải thích: "Nô tài không có ý gì khác, chỉ sợ người cứ đợi chờ. Trong lòng Hoàng thượng chắc chắn là có người, chỉ vì trong cung còn có rất nhiều người nữa, không thể độc sủng một người."
Con nuôi nói xong thì mờ mịt bước đi, sau khi hắn quay đầu, Phùng Niệm mới nhíu mày.
Kỹ năng cười khuynh quốc này đúng là có tác dụng với người khác giới, cười rộ lên đã là đả kích trí mạng. Thì ra thái giám cũng vậy, thế mà lại nhận được một tin quan trọng.
Trong khi nàng mang theo dáng vẻ bình thản ung dung, thì những những người hầu đều có vẻ sửng sốt.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Nhìn bọn họ như vậy, Phùng Niệm hỏi.
Tiểu thái giám chuyên việc chạy vặt cho nàng nói: "Tiểu Triệu công công là con nuôi của Đại tổng quản, đừng nói đến Quý nhân, Mỹ nhân, mà đến Phi vị, Tần vị nhìn thấy hắn cũng khách sáo. Hắn ta đi theo Đại tổng quản làm việc, rất ít khi để mắt đến những người mới vào cung, thế mà vừa rồi hắn lại nói những lời nịnh hót ở đây, có lẽ là do trong lòng Hoàng thượng rất để ý đến người."
Trần ma ma và Bảo Đại, Thụy Châu đều gật đầu.
"Những xấp vải này vốn chẳng đến lượt chúng ta nhận đâu. Những xấp này đều phải đưa đến cho những phi vị cao chọn trước, cho dù bản thân những vị nương nương này không mặc những màu tươi trẻ, cũng không dễ dàng để cho những người phía dưới lấy."
"Đúng là ý này! Bây giờ tiểu chủ mới là Mỹ nhân, thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ sẽ được nâng phân vị."
Người dưới vui mừng như vậy, Phùng Niệm cũng không dội cho họ một gáo nước lạnh, theo nàng thấy tơ lụa này có thể là bù đắp, Hoàng thượng nổi giận đùng đùng chạy tới cao giọng hỏi tội, sau khi nàng phủ nhận chẳng lẽ không chột dạ sao? Không thể tặng chút đồ vỗ về nàng à?
Lúc này Lữ Trí đã mở một tọa đàm nhỏ, nàng nói tình huống trước mắt không tệ, việc cẩu Hoàng đế bị mê hoặc là thật, nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không có người khác. Giống như việc nàng thích trân châu, thế còn phỉ thúy, mã não thì sao? Đương nhiên là cái gì thích thì thích, tùy theo tâm trạng mà xem xem nên dùng cái gì.
Hoàng đế cũng vậy, nàng là nốt chu sa trong tim y, không thể dứt bỏ, nhưng có thể trong cung còn có người mà y xem là bạch nguyệt quang*.
*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
Y đi đến chỗ Quý phỉ mà lại cho người mang tơ lụa đến, ai mà biết được vài hôm trước y gọi nàng đến thị tẩm có ban tặng ấm áp cho những nữ nhân khác không?
Bao Tự: "Muội nói toàn lời ta chẳng thích nghe... Tiểu cô nương chủ group bắt đầu không tệ rồi, dội nước lạnh làm gì vậy?"
Phùng Niệm: "Là Lữ tỷ tỷ quan tâm ta thôi, chỉ sợ ta tin lời bọn họ cho rằng trong lòng Hoàng thượng ta đây có sức nặng bao nhiêu."
Lữ Trĩ: "Chính là như vậy. Không phải tên thái giám kia nhìn thấy tiền đồ của muội sao? Rõ ràng là khiến hắn choáng váng, não hỏng mới nói như vậy. Tình thế bây giờ của chủ group cho dù có tốt đi nữa, nhưng thời gian tiến cung quá ít, nữ nhân xinh đẹp trong hậu cung lại nhiều như vậy, phải qua ba tháng nửa năm mà muội vẫn được sủng ái thì những nô tài này mới tranh thủ dựa thế cậy quyền."
Tây Thi: "Ta thấy tiểu cô nương chủ group đã vô cùng thông suốt, Lữ muội muội nói một lần là nàng sẽ biết, không cần phải nhắc đi nhắc lại đâu."
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Đát Kỷ: "Cẩu Hoàng đế đã giày vò chủ group mấy ngày rồi, may mắn lắm đêm nay mới không đến, còn nhắc đến hắn làm gì?"
Tây Thi: "Cũng phải, vậy nói đến những chuyện vui đi, có chuyện gì vui xuất hiện không?"
Đắt Kỷ: "Ta cảm thấy chủ group mà thích thật thì thảm rồi. Trước đây ấy, dục vọng độc chiếm của Đại vương với ta vô cùng mạnh mẽ, không cho nam nhân khác nhìn ta lâu một chút, dám nhìn trộm ta, mắt của hắn sẽ không còn, Thế tử nào đó dám nhung nhớ nữ nhân của Đại vương, hắn sẽ phải chết."
Phùng Niệm tỏ vẻ, trước đây