Editor: Đào Sindy
Chuyện Phùng Niệm bị Hoàng Thượng yêu cầu hiến vũ cho Hoàng tử Hồ quốc, thoạt đầu có rất ít người biết, chợt trong Kinh truyền ra, chờ sứ đoàn Hồ quốc rời kinh, đám nương nương mới hoàn toàn nghe nói đến.
Vì văn hóa Lương quốc soi sáng, đối với nữ nhân tương đối hà khắc, đây còn là một phương diện, cộng thêm Phùng Niệm có thù hận cao trong cung, đặt trên thân người khác thì chuyện chẳng là gì, là nàng thì có nhiều người nghị luận.
Giống lần này, nói cho cùng là Hoàng Đế thèm ngựa của người ta, là y bảo nhảy.
Trong cung biết, cũng không dám nói Hoàng Thượng không đúng, thế các nàng nói thế nào?
Nói Hi phi ở trong lòng Hoàng Thượng không hơn cái đó. Còn nói là tâm can bảo bối, tâm can bảo bối nhà ai không đáng tiền như thế?
Nô tài Trường Hi cung ra ngoài nghe, trong lòng rất giận, hết lần này tới lần khác lại là sự thật, bọn họ đành phải uy hiếp nói còn bịa đặt thì nương nương sẽ xé nát miệng của ngươi, uất ức trở về.
Thụy Châu vừa đi chọn mấy thứ trái cây nương nương thích ăn, trên đường trở về nghe được vài câu, xị mặt xuống. Lúc đầu Phùng Niệm cồn đang xem hài kịch gia đình lão Lưu gia, cảm thấy có người đến nên nàng giương mắt xem xét: "Đây là làm sao?"
Thụy Châu thu dọn mấy thứ vừa rồi, lắc đầu nói không có chuyện gì.
"Nói đi, bên ngoài lại bịa đặt gì thế? Hay là Hoàng thượng có tân sủng rồi?"
"Không phải! Nương nương người đừng nghĩ nhiều."
"Muội nói rõ ràng thì đương nhiên ta sẽ không nghĩ nhiều."
...
Những lời hạ thấp chủ tử kia, Thụy Châu dám nói ra đâu? Trần ma ma nghe thấy tiếng nói nên bước đến, nói mọi chuyện cho Phùng Niệm nghe.
Đại khái tình huống chính là, chuyện khiêu vũ kia khiến Phùng Niệm chịu chế nhạo bao nhiêu, bao gồm người hầu trong Trường Hi cung cũng cảm thấy Hoàng Thượng không nên sắp xếp như vậy.
Thấy bọn họ ấm ức thành dạng này, Phùng Niệm còn tưởng là Bùi Càn đã có niềm vui mới, kết quả là thế này thôi?
"Việc này Hoàng Thượng có trưng cầu qua ý kiến của ta, là chính ta đồng ý."
"Đó chỉ là đi ngang qua hỏi một chút, Hoàng Thượng đề nghị, người còn có thể từ chối hay sao?"
Nói thực ra, nàng có thể.
Lúc đó Phùng Niệm đã nghĩ, nàng nghĩ đến sẽ có người mượn đề tài để nói chuyện của mình, lén lút một chút nói còn tốt, thật sự có người dám trắng trợn truyền bá thì nàng sẽ tìm kĩ.
"Bà chờ một chút xem đi, việc này sẽ có đảo ngược."
Trần ma ma không minh bạch.
Phùng Niệm không nhiều lời, chỉ bảo bà đừng gấp, chờ một chút sẽ biết.
Không đến hai ngày, Hoàng Thượng gặp mặt Trấn quốc Đại Tướng Quân Tưởng Văn Bưu, nói Nhị Hoàng tử Hồ quốc hứa hẹn với y hai ngàn năm trăm con ngựa, để hắn sắp xếp nhận lấy.
"Không phải một ngàn con sao? Sao thêm một ngàn rưỡi con vậy?"
Nói đến đây thì trong lòng Hoàng thượng chợt cười, nhưng y nhịn lại, không chỉ nhịn cười còn thở dài nói: "Đoạn đường Hoàng tử Ô Lực Cát đến Kinh không ngừng nghe nói mỹ danh của Hi phi, nghe nhiều lòng càng hiếu kỳ nặng, nên nói với trẫm muốn xem điệu múa có một không hai thiên hạ của Hi phi, mới đầu Hi phi không chịu đồng ý, hắn hứa hẹn một ngàn năm trăm con lương câu, chỉ cầu nhìn từ xa xa, Hi phi biết ngựa Hồ hiếm có, chịu khổ mới nhảy..."
Trấn quốc Đại Tướng Quân mang binh đánh giặc, biết ngựa quan trọng nhất, ngựa Hồ này, đừng nói một ngàn rưỡi, một trăm năm mươi con thôi cũng đã hiếm có.
Hiện trong quân đội có rất nhiều người không được trang bị ngựa, dù có trang bị, cũng là ngựa bình thường chiếm đa số. Lúc trước bắt được một số ngựa Hồ, các tướng lĩnh phân không đủ, nào có phân cho tiểu binh?
Nghĩ đến bình thường cầu gia gia báo nãi nãi cũng không mua được ngựa Hồ, Hi phi khẽ múa đã đổi lấy hơn một ngàn con, trong lòng hắn cảm khái vạn phần. Ghét bỏ Nhị Hoàng tử Hồ quốc phá gia đồng thời khen ngợi Hi phi trong cung: "Có người khiêu vũ là vì tìm niềm vui, nhưng nương nương không phải, nương nương nghĩ đến triều đình, thực sự cao cả."
Hắn khen câu này ở ngự tiền, lại thương lượng sắp xếp và phân công nhóm ngựa Hồ này, sau khi xuất cung, hắn lập tức nói việc này cho đồng liêu, Võ tướng có quan hệ tốt với Tưởng Văn Bưu đều biết chuyện cùng ngày, hai ngày sau có văn thần nghe nói Hi phi hiến múa cho Nhị Hoàng tử Hồ quốc, ba năm người tập hợp lại lẩm bẩm áp sát, một Tướng Quân đi ngang qua nghe thấy, ầm ĩ cùng đám người đó, còn tuyên bố chỉ cần Hoàng tử Ô Lực Cát đồng ý cho ngựa, bảo hắn đi nhảy cũng được.
"So với người trong nhà mà các ngươi đưa vào cung chỉ biết tranh thủ tình cảm thì chẳng biết gì cả, Hi phi nương nương cao quý hơn nhiều, trong lòng người có Hoàng Thượng, có triều đình, vì triều đình cam lòng làm oan bản thân, đi đâu tìm nữ nhân tốt như vậy? Còn xem thường nàng, ngươi dựa vào đâu chứ? Có bản lãnh ngươi đi tìm cho ta một ngàn năm trăm con ngựa Hồ về đây, ngươi tìm được không?"
"Khuyên các ngươi hãy tích đức ngoài miệng, đừng để lão tử nghe nói như thế, ta không đánh ngươi cũng phải tiến cung bẩm báo Hoàng Thượng, chúng ta để Hoàng Thượng phân xử!"
...
Trên trên triều đình biện luận giỏi hơn là quan văn, bọn họ biết đạo lý nhiều, nói đến từng bộ từng bộ. Còn đã ra cung, đứng trên đường cãi cọ, Võ tướng có thể tùy tiện lớn giọng mắng ngươi còn dám cãi à.
Càng giận chính là, giọng người này quá lớn, trong chớp mắt đã dẫn tới một số người xem náo nhiệt, nghe nói những người này làm quan văn ăn công lương mà không làm chuyện chính sự còn quở trách Hi phi, nên bọn họ lần lượt gia nhập cuộc chiến.
Xem thường Hi phi nương nương, cảm thấy nàng không nên nhảy đúng không? Vậy ngươi quyên cho quân đội một ngàn năm trăm con ngựa Hồ trước xem, ngươi quyên đi!
"Lão tử hận nhất là loại như các người, tự mình đánh rắm còn chưa xong, người ta làm còn muốn đánh giá vài câu, ngươi có tư cách gì mà đánh giá? Ta hỏi ngươi có tư cách gì?"
"Hi phi nương nương là nữ nhân, biết mọi thứ có nặng nhẹ, các ngươi đánh rắm nhiều, trước kia người Hồ quấy rối biên cảnh đoạt lương thực tài vật của bách tính, ngươi trách mắng tướng sĩ thủ biên nhút nhát, sau khi giết tướng sĩ quay về, lấy thủ cấp của hắn ta treo cao ở cửa thành, ngươi lại tới chỉ trích thủ đoạn của chúng ta đẫm máu... CMN ngươi có bản lĩnh nói miệng không bằng ngươi đi nói thử một chút."
"Hi phi nương nương là nữ nhân của
//