Editor: Đào Sindy
Làm Hoàng đế hơn một nửa đều tâm cơ, ví như Bùi Càn, rõ ràng đã nói xong, y còn treo Ô Lực Cát hai ngày, lúc nhận tin Ô Lực Cát đã không đợi kịp.
"Nữ nhân Lương quốc chúng ta không tùy tiện khiêu vũ cho người khác, nhất là Hi phi xuất thân tốt, phụ thân nàng từng là Thượng Thư, ở mặt này vô cùng chú trọng. Trẫm thấy Nhị Hoàng tử thành tâm, dùng không ít lời hay mới khuyên được nàng gật đầu đồng ý, Hi phi đã nói, không cho ngươi nhìn trước mặt, chỉ có thể đứng từ xa."
"Được được, tiểu vương nhớ kỹ."
Nghĩ tới ngày đó nhìn thấy thần tiên phi tử trên yến tiệc, lại nghĩ tới rất nhanh sẽ có thể thấy nàng khiêu vũ, trong lòng Ô Lực Cát nóng nảy.
Hắn ta cẩn thận thu xếp tốt bản thân, trước thời gian hôm đó đã vào cung, uống chén trà với Bùi Càn, mới được dẫn vào trong hoa viên, hắn ta và Hoàng Đế ngồi trên ụ đát trong vườn, không bao lâu, hi phi nương nương bật full vầng sáng từ một đầu hành lang nhảy ra.
Đầu hành lang này là sửa đổi gần nhất, gọi là điệu múa hành lang vang danh, chuyên thiết kế vì điệu múa vang danh, bởi vì có nó, tiếng guốc gỗ đạp lên cộc cộc cộc càng thêm êm tai, âm nhạc vui tươi, hợp với làn váy mang theo tiếng chuông bạc của nàng, dù cho nhìn mấy lần đều cảm thấy tuyệt vời.
Ô Lực Cát đến từ thảo nguyên, người người trên thảo nguyên đều khiêu vũ, hắn ta sống đến hôm nay đã gặp rất nhiều mỹ nữ nhảy múa, nhưng khiến hắn ta như si như say thì đây là lần đầu tiên.
Năm trăm con ngựa vốn ra giá vì Hi phi, lúc đầu hắn ta nghĩ cho dù Hoàng Đế Lương quốc không có kiến thức thổi phồng đại mỹ nhân quá mức thì hắn ta cũng phải tâng bốc.
Ai biết được?
Kỹ thuật nhảy của Hi phi nương nương nổi bật như thế.
Phùng Niệm nhảy múa Hoàng Thượng nhìn qua rất nhiều lần, hơi có chút sức chống cự, khi tiếng nhạc dừng lại, y đã bứt ra, quay đầu nhìn về phía Ô Lực Cát.
"Nhị Hoàng tử cảm thấy thế nào?"
Ô Lực Cát nghe nói như thế mới bừng tỉnh, vỗ tay mạnh mẽ khen: "Tiểu vương từng gặp các loại mỹ nhân nhảy múa trên thảo nguyên, nhưng dạng khiến người khác say mê thế này chưa từng gặp, Hi phi nương nương thật không tầm thường, kỹ thuật nhảy của nàng thực sự nổi bật."
"Trẫm đã sớm nói, vũ kỹ của Hi phi đệ nhất thiên hạ, điệu múa vang danh này còn chưa tính là gì, ngươi phải xem điệu múa trên trời, mới nhìn mà than thở."
"Điệu múa trên trời là sao?"
Hoàng Thượng đứng dậy, dẫn Ô Lực Cát đi lên phía trước, đi đến hồ sen cách đó không xa, chỉ ao trên mặt đình bát giác nói: "Ngươi thấy góc nhọn kia không? Hi phi có thể nhảy trên góc nhọn đó đấy, nàng múa nhẹ nhàng linh động, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi đến, cả người sẽ như muốn bay lên trời."
"Thế phải gọi điệu bay lên trời chứ, sao lại gọi là điệu múa trên trời?"
"..."
Hoàng Thượng liếc hắn một cái, trong lòng tự nhủ cmn ngươi có muốn nhìn không đây?
Trong lòng nghĩ như vậy, y vẫn giải thích một chút: "Lúc nhìn thấy điệu múa này chỉ cảm thấy trên trời mới có, nên mới lấy tên này."
Nghe y thổi xong, lòng Ô Lực Cát lại ngứa ngáy: "Tiểu vương có một yêu cầu quá đáng."
"Nếu là yêu cầu quá đáng thì ngươi đừng nói nữa."
Ô Lực Cát:...
"Tiểu vương chưa từng nghe nói có người có thể nhảy múa uyển chuyển ở kia, hôm nay nghe người nói đến, nếu không thể xem một lần, trở về vẫn sẽ nhớ thương, cả ngày lẫn đêm đều không quên được, thậm chí có thể trở thành một chuyện đáng tiếc trong đời. Tiểu vương cũng biết quy củ Lương quốc khác Hồ quốc chúng ta, yêu cầu này có chút ép buộc, ta có thể đền bù tổn thất cho bệ hạ năm trăm lương câu..."
"Trẫm là loại người vì mấy con ngựa mà để ái phi hiến nghệ cho người khác sao? Trẫm nể mặt Nhị Hoàng tử, không muốn ngươi tiếc nuối khi về lại Hồ quốc mới sắp xếp hôm nay. Lương quốc ta non sông vạn dặm muốn cái gì mà không có, lại thiếu năm trăm con ngựa kia ư?"
...
May thay Phùng Niệm nhảy tạm xong, không nghe thấy câu này, nếu không thật sự gật đầu nói: Ngươi đó! Ngươi rất thiếu!
Sắp đặt lớn như vậy không phải vì lừa bảo mã lương câu của người ta sao? Nếu không phải đầu gấu nói cho y ngựa thì y vừa rồi chịu bận rộn thu xếp giúp ư?.
Ô Lực Cát lại thuyết phục một phen, nói hôm nay hắn ta nhất định muốn xem, vì thể hiện thành ý có thể thêm.
Người ngốc ngựa nhiều ngươi không tin không được, sau khi thêm một ngàn con, cẩu Hoàng đế cảm thấy có thể mua bán, lại sắp xếp cho hắn ta.
Nửa canh giờ sau, Ô Lực Cát choáng váng ra khỏi Hoàng Cung, ở cửa dịch quán gặp hai vị đại thần đi cùng hắn ta.
Đám đại thần thấy hắn ta có vẻ như đã say, hỏi điện hạ tiến cung làm gì?
Ô Lực Cát cười ha hả nói: "Hôm nay tiểu vương đi xem hai điệu múa do Hi phi nhảy."
Sứ thần được phái đi khá rõ về chế độ quan viên Lương quốc, biết bên này quy củ nhiều, dù không xác định lắm, nhưng nam nhân bình thường sẽ không để phu nhân mình khiêu vũ cho người ta. Đương nhiên Hi phi không được gọi là phu nhân của Hoàng Đế Lương quốc, nhưng cũng là ái thiếp, tùy tiện để nàng nhảy múa cho Nhị Hoàng tử thì lòng Hoàng đế này đủ lớn đấy. Có thể y không biết Nhị Hoàng tử dự định giết y ôm mỹ nhân về?
Hai vị đại thần nghĩ mãi mà không rõ, nói thầm vài tiếng.
Ô Lực Cát khoát tay chặn lại: "Loại mỹ nhân đó không phải tùy tiện là có thể ngắm đâu? Ta vì hai điệu múa của nàng, hứa hẹn Lương quốc một ngàn năm trăm lương câu."
...
...
Hai vị đại thần nghe xong lời này, muốn khóc ngay tại chỗ.
"Vì hai điệu múa mà đưa ra một ngàn năm trăm con ngựa
//