Editor: Đào Sindy
Bà con xa của Tuệ phi luôn có ý nghĩ phải lợi dụng tốt cơ hội lần này, để nữ nhi cẩn thận ăn mặc không nói, ăn mặc cũng theo thói quen của Phùng Niệm. Cô nương này cũng biết có cơ hội trời cho ở trước gót chân, phải nắm chắc thật tốt thì nàng ta có thể trở thành Hi tần thứ hai, hưởng không hết sự sủng ái của Đế Vương... Lúc Hoàng Thượng nhìn qua, cô nương này còn xấu hổ nở nụ cười e thẹn.
May Phùng Niệm không có ở đây, nếu có nàng, thuận tiện phát trực tiếp ra, nhất định trong group sẽ cùng nhau nói ―― "Khỉ đeo hoa* ".
*Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.
Tâm lý hoạt động của cẩu Hoàng đế đơn giản hơn nhiều.
Ngoại trừ sỉ nhục Hi tần ra, y còn cảm thấy nàng ta đang lừa mình tại đây.
Tóm lại, cô nương này phong quang tám hướng tiến cung, Hoàng Thượng gặp mặt một lần đã xám xịt rời đi. Phi tần hậu cung, Phùng Niệm lại là người phản ứng nhỏ nhất, có kẻ khác trong cung âm thầm thở phào, cũng có kẻ phình bụng cười to, còn có kẻ nói Tuệ phi bình thường mây trôi nước chảy, trên thực tế thì sao? Mưu ma chước quỷ nhiều nhất chính là nàng ta.
Vừa qua năm mới vài ngày, nàng ta nói tìm được một người gần giống Hi tần, muốn đẩy ra võ đài cùng Hi tần, kết quả không chọn đúng người, Hoàng Thượng còn chướng mắt.
Theo lời nói này, hầu hạ trước mặt Tuệ phi đều nghe thấy, không ai dám nói với nương nương.
Bọn họ chỉ có thể phản bác trong lòng một câu: Không phải nương nương muốn triệu nàng ta vào cung, là Hoàng Thượng chủ động bảo muốn xem thử, ai có thể cự tuyệt đây?
Trong lòng Tuệ phi buồn bã, càng buồn hơn nàng ta, chính là Từ thị.
Bởi vì lão gia cố chấp, Từ thị phiền lòng. Rõ ràng các vị phu nhân đều nhất trí quan điểm với bà ta, tất cả mọi người nói cho ông ta biết đó là Phùng Niệm, ông ta luôn cảm thấy không phải, còn nói những người kia chỉ gặp qua một hai lần mà có thể nhớ rõ ràng vậy sao? Các nàng nói làm sao tin được?
"Bà đi hỏi phụ tử Bùi Trạch xem, mùng bảy tháng mười bọn họ từng gặp nương nương ở ngự tiền không phải sao?"
Đúng nha.
Khi ấy họ đã gặp qua, sao không cảm thấy có vấn đề?
Suy đoán như vậy, Phùng Khánh Dư cho người chạy một chuyến, gọi Bùi Trạch tới, gọi đến gặp mặt cũng không đoái hoài tới hàn huyên trước, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Có phải con từng gặp Hi tần trong cung?"
Không nghĩ tới ông ta sẽ hỏi việc này, nhưng Bùi Trạch vẫn gật đầu: "Từng gặp."
"Lúc nhìn thấy nó thì có cảm giác gì?"
"Vãn bối không rõ ý của người."
"Ta nói là con có cảm thấy nó thay đổi lớn không?"
Bùi Trạch cẩn thận suy nghĩ một chút, nói cho ông ta biết: "Là nẩy nở hơn nhiều, các mặt khác đều tốt hơn trước kia, toàn thể biến hóa khá lớn, đoán là khí hậu trong cung dưỡng tốt."
"Nói như vậy con cũng cảm thấy nàng chính là Phùng Niệm?"
"Không phải thì còn có thể là ai?"
Bởi vì cả nhà đều bị biếm thành thứ dân, bọn họ cảm thấy thật mất mặt nên rất ít đi ra ngoài, bằng hữu thân thích trước kia đã chấm dứt gần hết, ngay cả việc Phùng Khánh Dư náo loạn lớn như vậy, một nhà Bùi Trạch còn chưa rõ lắm.
Lúc này hắn ta đã biết, Phùng Khánh Dư nói mình ở bữa tiệc giao thừa trong cung nhìn thấy Hi tần, mặc dù có thể nhìn thấy chút bóng dáng của nữ nhi, nhưng chênh lệch quá lớn: "Nếu tám chín năm không gặp, nó biến thành như thế còn miễn cưỡng nghe được, mới tám chín tháng thì sao có thể? Làm sao ta cũng không tin."
Từ thị nghe nói Bùi Trạch đến, bà ta đi tới đã nghe nói như thế.
Hóa ra không phải lão gia hoàn toàn không nhận ra, là cảm thấy không thể biến hóa lớn như vậy?
Từ thị về suy nghĩ một chút, trong lòng tự nhủ làm sao không thể? Cùng lúc đó, Bùi Trạch cũng nghĩ đến một loại khả năng: "Người nói là cung yến giao thừa à, đám nương nương cũng nên trang hoàng lộng lẫy để đến dự, có phải biến hóa lớn là do nàng trang điểm không?"
"Trang điểm? Vẽ lông mày, bôi son điểm phấn thì có thể biến thành như thế?"
Thực ra Bùi Trạch không muốn nói rõ, thế nhưng Phùng Khánh Dư nhất định phải đánh vỡ nồi đất hỏi đến tột cùng, hắn ta hết cách, đành phải nhắc về mùa xuân trước đó, Phùng Niệm đến Khang vương phủ làm khách, đi thưởng hoa đào với hắn ta, lúc ấy vì hợp với tình huống mà nàng trang điểm theo phong cách hoa đào, đặc biệt đẹp đẽ, rất khác bình thường.
"Sao ta không biết chuyện này? Nó chưa từng như thế ở nhà."
"Là không dám. Nàng không ra mặt mọi thứ, sống cũng không tốt, nói toạc ra hết thì còn có kết cục tốt đâu? Không thể để kế mẫu tùy ý gả ra, cũng vì người không quan tâm trưởng nữ, cho dù ta thích nàng cũng không dám nhắc đến, nói ra trong nhà cũng sẽ không đồng ý... Người để ý đến nàng một chút thì sẽ không ồn ào như bây giờ. Hiện tại nhất định nàng căm thù ta, Phùng gia các người cũng không kém hơn, lúc trước ông không thèm để ý nàng, còn tưởng rằng nàng bay lên đầu cành sẽ không so đo hiềm khích lúc trước mà lòng hướng về Phùng gia sao? Mơ đẹp thật đó."
Bởi vì rớt quá thảm, thảm đến không thể nào xoay người, dù vậy Bùi Trạch lại rộng lượng ra.
Hắn ta nói xong trong lòng sảng khoái, Từ thị ngoài cửa nghe thấy, tim như bị dao cắt.
Lời này, rõ ràng nói hắn ta thích là vị trong cung kia, vốn không có tình cảm với Hi Nhi. Nghĩ như thế, không phải Hi Nhi quá thảm rồi sao? Đích nữ vọng tộc nhất định phải gả cho thứ dân, đối phương còn không thích nàng, cuộc sống sau này làm sao sống đây?
Từ thị không lo khuyên Phùng Khánh Dư, bà ta đi ra ngoài gọi Bùi Trạch lại muốn nói lý lẽ.
Bà ta nói rất nhiều, nói Hi Nhi khó khăn biết bao, nàng ta gả đi sẽ mất bao nhiêu, kết luận là ngươi nhất định phải đối tốt với nàng, không thì không bằng súc sinh.
Lời này vào tai Bùi Trạch, chưa vào lòng hắn ta lắm, hắn ta không thấy Phùng Hi đáng thương chút nào. d%đ)l&q!đ
Mối hôn sự này là Phùng Hi chủ động sớm nhất, nàng ta đụng vào không phải chỉ là nhìn trúng vị trí Thế tử phi Khang vương phủ? Có lẽ còn muốn phân cao thấp cùng Phùng Niệm? Lại thấy Vương Phủ xảy ra chuyện nàng ta không kịp chờ đợi muốn bứt ra liền biết đây không phải nữ nhân tốt, chỉ nghĩ tới cuộc sống vinh hoa gấm vóc mà không nghĩ tới cùng chung hoạn nạn với mình.
Từ thị nói những lời kia không chỉ khiến Bùi Trạch không cảm động, còn có chút buồn cười.
Hắn ta không tranh giành không biện luận, cứ đi như thế, để lại Từ thị tuyệt vọng đầy người đứng trong đình viện, tuyệt vọng giống bà ta còn có Phùng Khánh Dư, là một thẳng nam sắt thép, hơn nữa còn là người đã trung niên, ông ta đối với vài thứ mình không hiểu được chấp nhất cực thấp.
Ngươi nói trang điểm, ông ta nghĩ tới chỉ là tô son điểm phấn, vẽ lông mày, Bùi Trạch nói Phùng Niệm kỹ xảo cao siêu, nghiêm túc vẽ xong thì có thể lột xác, lòng ông ta nghĩ chẳng lẽ đêm giao thừa cũng như vậy???
Trường hợp long trọng như vậy đám nương nương ăn mặc tỉ mỉ lên sàn không bị ảnh hưởng sao.
Cộng thêm khoảng cách giữa đám nương nương và thần tử, lại là buổi tối, điều ông ta nghĩ không ra thoáng chốc... Như đã thông rồi.
Trước đó rất cứng đầu, Phùng Khánh Dư kiên định cho là mình không sai chợt hoài nghi.
Người đâu, một khi dao động, khoảng cách toàn bộ tan tác sẽ không xa.
Lại nói, loại người như ông ta, coi như phạm sai lầm, sẽ cam lòng tự trách mình sao?
Không thể trách mình, lại không dám trách móc nương nương trong cung, Từ thị không làm gì cũng bị cõng nồi. Phùng Khánh Dư đen mặt đi ra vườn, mắng chửi bà ta: "Đều trách bà! Nếu không phải bà không đối tốt với nó, nó sẽ không luôn che giấu. Người đã tiến cung ta mới biết nữ nhi nhà mình đa tài đa nghệ, lúc kiếm ăn trên tay bà nó không dám lộ ra chút nào, nữ nhân này rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu?"
Còn đang suy nghĩ chuyện của Phùng Hi, đột nhiên chịu một trận mắng, Từ thị thoạt đầu trố mắt, nghe rõ chỉ biết ấm ức.
"Nói cũng phải có bằng chứng chứ? Mười mấy năm qua ta đối với nó không tốt sao? Ta cay nghiệt với nó lúc nào? Nó che giấu trong phủ chẳng lẽ không phải đầu óc trời sinh bài xích không thể nhìn thấy người lấy kế mẫu là ta về làm phu nhân sao?"
"Bà muốn làm một kế mẫu tốt, có thể để Phùng Hi đoạt người trong lòng của nó ư?"
"Phùng Khánh Dư ông nói cho rõ ràng! Hi Nhi không chỉ là nữ nhi của ta mà còn là của ông nữa! Nó không cố ý làm như vậy, chỉ là kìm lòng không được..."
"Đã kìm lòng không được sao nó còn ồn ào rút lui chứ? Bà nói xem."
Từ thị hận chết rồi, bà ta cắn răng nói: "Nếu không phải do nữ nhi của ta, nó còn không được vào cung, nó nên cảm kích chúng ta mới đúng!"
...
Phu thê hai người ầm ĩ một trận, Từ thị cảm thấy uất ức sâu sắc, ngày đó về nhà ngoại muốn tìm viện binh. Phùng Khánh Dư lười để ý tới bà ta, tập trung tinh thần nghĩ giải quyết vấn đề lần này như thế nào, nếu bình thường có hiểu lầm ông ta có thể tiến cung tìm Hoàng Thượng nói rõ, vì đêm giao thừa bị trục xuất khỏi cung, hiện tại ông ta không vào được.
Không còn cách, ông ta sắp xếp người đưa lời đi mời thân tỷ tỷ đã gả ra ngoài hai mươi năm trở về, làm quan phu nhân chính tứ phẩm, lại là thân cô mẫu của Phùng Niệm, nghĩ cách để có thể gặp nàng.
Cô phu nhân cũng biết rõ huynh đệ không đối tốt với nàng chút nào, nghe nói là vì người nẩy nở chút, cộng thêm trang phục lộng lẫy và sắc trời tối, mới có thể chớp mắt một cái đã sai, bà ta lập tức đáp ứng, nói chỉ cần có thể thuận lợi tiến cung, nhất định sẽ giải thích với Hi tần thật tốt.
Sau đó bà ta tự mình đi xin, một ngày sau đó mới quả quyết trả lời chắc chắn.
Phùng Niệm đồng ý gặp bà ta, muốn xem bà ta sẽ nói giùm thứ gì.
Khi đó, Trần Viên Viên hỏi nàng tình cảm giữa cô mẫu này có ổn không?
Câu này khiến nàng có rất nhiều hồi ức.
Phùng Niệm: "Khi ta ra đời, cô phu nhân đã gả nhiều năm rồi, bà ấy về nhà ngoại không nhiều, ngược lại nữ nhi bà thường xuyên tới làm khách, có quan hệ rất tốt với Phùng Hi."
Trần Viên Viên: "Vậy người kia không thương muội rồi."
Phùng Niệm: "Thân phụ còn không thương ta, còn trông cậy vào người khác thương ta à? Nhớ tới khi còn bé ta rất ấm ức, thấy người ta có cha có nương thương yêu, nương ta mới buông tay ra thì cha ruột đã thành cha dượng. Mới đầu khẳng định khó chịu, đổi thành bất kì kẻ nào ở vị
//