Vào một vài thời điểm, người càng thông minh thì ngược lại càng thống khổ. Vì bọn họ nhìn thấu mọi việc nên rất khó gạt bản thân.
Sở Thiên Hoàng thông minh hơn Sở Địa Tàng, nên lựa chọn đầu tiên của hắn chính là cái chết. Khiến Sở Địa Tàng tiếp tục kéo dài mạng sống — đây là ích kỷ, cũng là hy sinh.
Sở Thiên Hoàng không muốn thất bại, chấp nhận yên tĩnh khôn cùng. Đồng thời hắn buông tha khiêu chiến, cũng mất đi cơ hội đạt được thành quả thắng lợi — Nếu Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng có thể hạnh phúc sống ở thế giới đến già. Thế thì hắn sẽ trở thành một vị khách qua đường, mà không phải là một người tham dự.
Cuộc sống giống như một cái cân, được cái này thì phải mất cái khác.
Từ khi Cố Thiên Thụ nhớ đến những chuyện liên quan đến cành hoa quế từ miệng hệ thống. Từ khi hắn đến thế giới này, hắn vẫn luôn nhớ rõ một chuyện — cành hoa quế là mạng của hắn, tuyệt đối không thể dùng.
Còn về vì sao là mạng của hắn, phải dùng như thế nào thì Cố Thiên Thụ không biết.
Vẫn như thường ngày, hệ thống không trả lời Cố Thiên Thụ mà chỉ nói: “Cành hoa quế? Ngươi luân hồi rất nhiều lần nhưng chưa từng dùng nó một lần.”
Cố Thiên Thụ sửng sốt. Hắn nghe rõ sự có lệ cùng bất mãn trong lời hệ thống nói. Không hữu dụng sao? Thật sự chưa từng dùng? Cố Thiên Thụ rất nghi ngờ lời hệ thống nói. Hiện tại giá trị tin tưởng của hắn đối với hệ thống đã trở thành con số âm, rất khó để xác định được cái hệ thống chết dẫm này sẽ dẫn lối cho hắn một cách chính xác.
Nhưng điều khiến người tiếc nuối chính là ở thế giới này Cố Thiên Thụ không còn đối tượng nào khác để hỏi ý kiến. Vì thế hắn chỉ có thể giống như người đuối nước, đành phải nắm lấy cọng rơm mang tên hệ thống này. Dù trên cọng rơm này có rất nhiều gai nhọn.
Đúng là tình cảnh vừa xấu hổ lại vừa buồn thảm.
Dù Cố Thiên Thụ có bám riết không tha nhưng hệ thống vẫn cực kỳ có lệ nói: “Những gì ta có thể nói thì ta cũng đã nói hết cho ngươi biết. Không thể nói thì tuyệt đối không thể mở miệng. Tự giải quyết cho tốt đi, Cố Thiên Thụ.”
Cố Thiên Thụ nghe vậy liền sửng sốt. Hình như đây là lần đầu tiên hệ thống gọi tên hắn… giọng nói kia lại lẫn hương vị vi diệu. Những biến hóa này khiến Cố Thiên Thụ lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi — Hệ thống kia rốt cuộc là thứ gì? Là người? Là trình tự? Hay là một ý thức hư vô mờ mịt?
Cuối cùng Cố Thiên Thụ vẫn không thể có được đáp án mình hài lòng.
Sơn cốc này rất đẹp. Dù là nhà gỗ nhỏ, thức ăn, hay cảnh sắc. Đã ở đây hơn ba tháng nhưng Cố Thiên Thụ lại không thấy ghét bỏ chút nào. Hắn còn kiên định cho rằng — dù có ở đây mãi mãi nhưng hắn vẫn sẽ không ghét nó.
Đúng là vừa tự tin, vừa buồn cười lại vừa bi ai. Vì Cố Thiên Thụ biết rõ, hắn và Sở Địa Tàng không có khả năng sống ở đây vĩnh viễn, tuy đây có lẽ là mong ước của Sở Địa Tàng.
Cố Thiên Thụ muốn kết thúc tất cả. Hắn không muốn Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng phải tiếp tục luân hồi. Hay nói một cách ích kỷ chính là bản thân hắn cũng không muốn ở trong vòng luân hồi này nữa. Cả đời này có lẽ hắn có được cơ hội khôi phục ký ức, vậy lần luân hồi tiếp theo thì sao, hắn có thể gặp may được như lần này không.
Lần thứ hai trở lại thế giới này, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng chỉ biết càng ngày càng vặn vẹo. Nếu không kết thúc trò chơi này, có phải lần luân hồi tiếp theo hắn sẽ đối mặt với những trải qua càng thêm đáng sợ?
So với việc bị nhốt trong lồng sắt sẽ càng đáng sợ hơn… Chợt Cố Thiên Thụ nhớ tới cái lần Sở Địa Tàng từng uy hiếp hắn, muốn móc mắt hắn ra. Nghĩ đến đó, Cố Thiên Thụ lạnh run cả người. Hắn không dám xác định, nếu Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không khôi phục lại ký ức thì không biết chuyện đó có thể trở thành hiện thực hay không nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì vết thương sẽ không cách nào lành được. Người chết đi vốn tốt đẹp nhưng cuối cùng lại trở thành chướng ngại vật. Cố Thiên Thụ không thể quên được Chúc Thanh Trạch, mà Sở Địa Tàng cũng không thể quên được Sở Thiên Hoàng.
Hiện tại hai người bọn họ lại giả ngốc — hay nói đúng hơn chính là Sở Địa Tàng đang giả ngu. Hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, làm bộ như hắn vẫn còn là người hầu mang tên Vân Đình, Cố Thiên Thụ vẫn là Cố Lân Đường – tôn thượng của Kính thành.
Hương vị mùa xuân tràn ngập ấm áp đã kết thúc, sơn cốc nghênh đón những cơn mưa triền miên.
Khác với ánh nắng tươi sáng của mùa xuân, những cơn mưa dầm dề đổ xuống không dứt. Lúc thì Cố Thiên Thụ ngồi trong phòng ngắm mưa rơi, lúc thì lại cầm ô ra ngoài dạo bước.
Vào thời tiết này, quần áo màu trắng đổi thành màu xám nhưng khí chất lạnh lẽo như băng vẫn không hề đổi — Đây đã là một thói quen không thể thay đổi.
Vào mùa mưa, Sở Địa Tàng rất ít khi rời đi. Đa phần đều ở trong phòng ngồi ngẩn người, có khi sẽ đánh cờ cùng Cố Thiên Thụ. Kỳ nghệ của Cố Thiên Thụ không tệ, nhưng hắn phát hiện kỳ nghệ của Sở Địa Tàng cũng không kém hơn hắn chút nào.
Ngoài phòng mưa rơi tí tách, trong phòng lại là tiếng cờ lạch cạch.
Trời đã về chiều, ngọn đèn trong phòng lại không quá sáng. Người ngồi phía đối diện cũng trở nên mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn được dáng người mơ hồ.
Cố Thiên Thụ nhẹ nhàng vuốt ve quân cờ, chợt nhớ tới một câu thơ: Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa*.
* Câu thơ trong bài thơ Ước khách (Khách hẹn) của Triệu Sư Tú
Hoàng mai thời tiết gia gia vũ,
Thanh thảo trì đường xứ xứ oa.
Hữu ước bất lai quá dạ bán,
Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa.
Bản dịch
Ao hồ tiếng ếch gần xa
Mai vàng tiết lạnh nhà nhà mưa rơi
Nửa đêm cái hẹn qua rồi
Quân cờ gõ nhảm làm rơi hoa đèn.
Nguồn ‘Tuyển tập Nguyễn Bính’ của NXB Văn học, 1986
Không khí bình tĩnh như vậy đã lâu không xuất hiện, hai người chơi cờ mãi cho đến nửa đêm. Cố Thiên Thụ dùng tay chống cằm, bắt đầu ngủ gà ngủ gật… Giờ này hắn đã không còn quan tâm đến việc giữ hình tượng của mình trước mặt Sở Địa Tàng nữa.
Sở Địa Tàng cứ như vậy nhìn Cố Thiên Thụ ngủ trên bàn cờ.
Hắn thả quân cờ đang định đặt lên bàn cờ xuống, sau đó nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tôn thượng?”
Không ai đáp lại, nhìn Cố Thiên Thụ cứ như là đã ngủ say.
“Tôn thượng?” Sở Địa Tàng lại kêu một tiếng nữa, thấy Cố Thiên Thụ vẫn không có ý tỉnh lại mới chậm rãi đứng dậy, khoác lên người Cố Thiên Thụ một chiếc áo choàng. Sau đó do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn khom lưng xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Thiên Thụ.
Nụ hôn này rất nhẹ, bởi thế nên Cố Thiên Thụ vẫn không tỉnh.
“…” Sở Địa Tàng bình tĩnh nhìn Cố Thiên Thụ hồi lâu, sau đó đi đến bên cạnh bàn tắt đèn.
Trong phòng tĩnh lặng, Cố Thiên Thụ mơ một giấc mộng.
Hắn mơ thấy mình đang chạy trốn trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, thậm chí chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi cỏ non. Thảo nguyên rộng lớn vô bờ, hắn vẫn chạy không có mục đích, chạy mãi chạy mãi. Sau đó hắn nghe thấy có người kêu tên mình.
“Cố Thiên Thụ, Cố Thiên Thụ.” Là một giọng nói quen thuộc, gương mặt người nọ mơ hồ gọi tên hắn: “Ngươi muốn đi đâu vậy, Cố Thiên Thụ?”
“Ta muốn về nhà.” Trong mộng, Cố Thiên Thụ trả lời: “Ta muốn về nhà, có người chờ ta ở nhà.”
“Ai đang chờ ngươi?” Người nọ tiếp tục hỏi: “Ai đang chờ ngươi.”
“…” Cố Thiên Thụ không trả lời được — Hắn không biết ai đang chờ hắn, hắn chỉ biết một điều là có người đang chờ hắn trở về. Vì thế Cố Thiên Thụ nghĩ mãi, nghĩ mãi, nghĩ đến khi chân biến mất cũng không nghĩ ra đáp án.
Sau đó Cố Thiên Thụ bừng tỉnh — không chút bất ngờ khi chân mình tê rần vì tư thế ngủ không đúng. Hắn thở dài, chờ chân khôi phục là cảm giác mới đứng lên định lên giường ngủ.
Chiếc áo choàng khoác sau lưng vì đứng lên nên rớt xuống. Cố Thiên Thụ xoay người nhặt lên, sau đó chậm rãi đi đến cạnh cửa sổ.
Trời đã tối mù, lại không có ánh trăng soi sáng nên cảnh sắc xung quanh đều bao trùm một màn đêm u tối. Bên ngoài vẫn còn mưa rời, Cố Thiên Thụ nhìn phương xa lại nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo.
Là Sở Địa Tàng. Hình như hắn đang đứng bên rừng đào, như là đang nhìn thứ gì đó. Hắn không cầm ô, hình như là đã đứng đó lâu lắm rồi — chắc chắn người ngợm đã ướt đẫm.
Cổ họng Cố Thiên Thụ nghẹn lại, hắn yên lặng nhìn thật lâu. Đến khi hắn giật mình tỉnh lại thì mới chợt nhớ tới trời đã tối rồi mà Sở Địa Tàng vẫn không định vào nhà. Hắn thở dài, cầm ô bước ra.
Cố Thiên Thụ đi đến phía sau Sở Địa Tàng, chậm rãi nâng ô che cho Sở Địa Tàng.
“Tôn thượng?” Sở Địa Tàng quay đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Quả nhiên đúng như những gì Cố Thiên Thụ đã nghĩ, thân thể Sở Địa Tàng đã ướt nhẹp. Dù có là mưa nhỏ nhưng vẫn không thể không ướt vì đứng lâu. Tay phải Cố Thiên Thụ cầm ô, tay trái vươn ra sờ sờ mặt Sở Địa Tàng — đúng như dự kiến, thật lạnh.
“…” Cố Thiên Thụ không biết khuyên làm sao để khuyên Sở Địa Tàng. Hắn cảm giác giữa hắn và Sở Địa Tàng như là đang có một bức tường ngăn cách.
“Không sao cả.” Nhìn thấu ý tứ trong mắt Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng ngại ngùng cười cười: “… Chỉ là ta không ngủ được thôi nên mới ra ngoài một chút.”
“Ô.” Cố Thiên Thụ phun ra một chữ.
“… Ừm.” Có lẽ là do ảo giác, Cố Thiên Thụ nhìn thấy mắt Sở Địa Tàng ánh lên ánh nước. Ánh mắt Sở Địa Tàng mơ hồ, lông mi vẫn còn treo giọt nước, môi trắng bệch, cả người toát lên vẻ yếu ớt hiếm khi gặp.
Cố Thiên Thụ cảm thấy tim mình nhói đau, lần thứ hai thở dài đưa ô cho Sở Địa Tàng.
“Đi thay quần áo đi.” Cố Thiên Thụ nói: “Coi chừng bị bệnh.”
“… Ừm.” Vẫn là chữ kia, Sở Địa Tàng lại nở nụ cười. Hắn nói: “Tôn thượng ngủ trước đi, ta không sao đâu.”
Cố Thiên Thụ gật gật đầu, xoay người đi mất. Hắn dầm mưa trở về phòng, sau đó thấy hơi lạnh mới chợt nhớ tới mình đã không còn nội lực nữa rồi.
Cố Thiên Thụ trầm mặc dùng khăn mặt lau khô vết mưa trên người, sau đó nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Người bên ngoài đang không còn ở đó nữa, kể cả chiếc ô của hắn.
Cố Thiên Thụ nhìn một lát, sau đó quyết định đi ngủ. Hắn biết Sở Địa Tàng có phiền muộn trong lòng, chẳng qua hắn lại không thể hỏi — Bởi vì chuyện đó, nhất định có liên quan đến hắn và Sở Thiên Hoàng.
Hỏi… thì chi bằng không hỏi.
Cố Thiên Thụ thay quần áo xong, lên giường nằm, chẳng qua lần này lại không dễ ngủ như lần trước. Hắn nhìn trần nhà, sau đó bắt đầu yên lặng đếm cừu.
Một con, hai con, tam con. Cố Thiên Thụ lại thở dài — Hôm nay thở dài nhiều quá, còn nhiều hơn số lần thở dài trong một tháng nữa.
Tiếng mưa rơi càng ngày dày đặc, tí ta tích tách.
Cuối cùng Cố Thiên Thụ vẫn ngủ được. Gương mặt khi ngủ an bình, đôi mày nhăn chặt từ lúc bước vào phòng rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Aiz.” Một tiếng thở dài truyền ra từ phòng Cố Thiên Thụ, sau đó lẫn vào tiếng mưa rơi, rồi quay về im lặng.
Lần thứ hai chiếc ô xuất hiện bên cạnh cửa sổ, vẫn còn đang nhỏ nước.
Hy vọng bây giờ cả hai người bọn họ đều có thể mơ một giấc mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...