Đối với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng mà nói, đây chính là kết cục tốt nhất.
Ở trên cái thế giới này sẽ không có người thứ hai yêu Cố Thiên Thụ. Việc này cũng tượng trưng cho một điều, Cố Thiên Thụ vĩnh viễn không thể rời khỏi thế giới này.
Nhưng cái giá phải trả lại quá đắt.
Máu Sở Thiên Hoàng vương vãi khắp nơi, cây roi thì rớt ở một bên, thi thể dính đầy máu lẫn bùn đất. Còn về chiếc đầu lâu kia — Sở Địa Tàng không quan tâm đến Cố Thiên Thụ đang đứng ở ngay trước mặt mình, hắn chậm rãi bước qua, cúi người ôm lấy chiếc đầu lâu.
Gương mặt kia giống hệt hắn, như là lúc người nọ chết đi cũng không cảm thấy có bao nhiêu thống khổ. Nếu không phải vì những vết máu đó thì có thể nói Sở Thiên Hoàng đã ra đi một cách bình yên.
Cầu người được người, đây là cục diện mà Sở Thiên Hoàng muốn.
Dùng cái chết của mình để giữ Cố Thiên Thụ ở lại mãi mãi — để đổi lại thời gian ở thế giới này có thể được trôi đi.
“Ở thế giới này sẽ không còn có người thứ hai yêu ngươi nữa đâu.” Sở Địa Tàng quay lưng với Cố Thiên Thụ, nhẹ giọng nói: “… Ta sẽ mang ngươi đi.”
Để cả đời này, trừ ta ra thì ngươi đừng mong sẽ thấy mặt bất cứ một người nào nữa.
“Biết quá nhiều… cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.” Ta đã chuẩn bị thuốc sẵn rồi, để ngươi có thể quên đi tất cả. Cố Thiên Thụ… cuộc đời này của ngươi đã định trước, ngươi sẽ không thể đi đâu được nữa. Sở Địa Tàng xoay người, mặt không đổi sắc nhìn Cố Thiên Thụ đang khom lưng thở dốc.
“Đúng là võ công của ngươi có thể khôi phục lại trong vòng một nén nhang, nhưng đổi lại đó chính là để di chứng vô cùng nghiêm trọng.” Sở Địa Tàng ôm lấy đầu lâu của Sở Thiên Hoàng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Thiên Thụ, sau đó mở miệng: “… Thật ra thì di chứng kia cũng chẳng quá nghiêm trọng đâu.” Mà cái nghiêm trọng hơn chính là ngươi đã phải trả một cái giá đắt đỏ, cái giá vì đã kiên quyết muốn giết chết Sở Thiên Hoàng.
“Ngươi… ngươi đang muốn nói cái gì.” Cố Thiên Thụ cứ luôn cảm thấy có chuyện gì đó mình không biết, nhưng hắn chưa bao giờ ngờ rằng Sở Thiên Hoàng lại yêu mình. Những chuyện xảy ra ngay lúc này khiến hắn không thể nào tin được.
Rốt cuộc là chuyện gì? Mặt Cố Thiên Thụ hiện lên vẻ thống khổ, ho ra máu.
“Chúng ta đã từng gặp nhau rất lần nhiều… rất nhiều lần.” Sở Địa Tàng bắt đầu thì thào chân tướng, cũng không quan tâm đến việc Cố Thiên Thụ có nghe hay không. Hắn vươn tay, động tác y hệt Sở Thiên Hoàng luôn thích vuốt ve gáy Cố Thiên Thụ: “… Ta và Sở Thiên Hoàng cũng yêu ngươi rất nhiều lần.”
“…” Mắt Cố Thiên Thụ mở to, trong phút chốc không thể hiểu được Sở Địa Tàng đang muốn nói cái gì.
“Mà ngươi cũng đã từng yêu chúng ta.” Sở Địa Tàng bình tĩnh nói: “Đáng tiếc lúc nào ngươi cũng lừa gạt chúng ta — chỉ vì để được rời khỏi nơi đây.”
“…” Cố Thiên Thụ không muốn tin những điều Sở Địa Tàng nói, nhưng hắn không nghĩ ra vì sao Sở Địa Tàng lại muốn lừa hắn. Lời nói này quá vớ vẩn, khiến người nghe cảm thấy Sở Địa Tàng đang nói dối.
“Chỉ cần ngươi rời đi.” Sở Địa Tàng tiếp tục nói: “Thời gian của chúng ta sẽ ngừng lại.”
“Ngừng lại?” Cái từ trừu tượng này nghe qua thật kỳ quái, kỳ quái khiến Cố Thiên Thụ không thể hiểu được.
“Ngừng lại.” Máu của Sở Thiên Hoàng men theo đầu ngón tay của Sở Địa Tàng nhỏ giọt xuống đất, nhưng hắn không quan tâm mà chỉ lo dùng ống tay áo lau đi vết bùn đất trên mặt Sở Thiên Hoàng: “… Như là tất cả mọi thứ ở thế giới này đều biến thành tượng đất vậy.”
“Không có người sống, không có ngày đêm, không có bốn mùa —” Sở Địa Tàng nhìn Cố Thiên Thụ vì đan điền bị vỡ vụn mà đau đớn nằm trên mặt đất, cũng không đến đỡ: “Chỉ còn có mỗi ta và Thiên Hoàng.”
Thuốc độc trên người Cố Thiên Thụ đã phát tác, sắc mặt hắn trắng bệch, móng tay báu lên mặt đất vì dùng sức quá độ nên bật móng chảy máu. Ánh mắt Sở Địa Tàng vô cùng lạnh lùng, khi nhìn về phía Cố Thiên Thụ thì y như hồ sâu không đáy — Vào lúc này, khí chất của hắn tựa như hợp lại làm một với Sở Thiên Hoàng.
“Ngươi không sai.” Sở Địa Tàng khom lưng xuống, tay trái ôm đầu lâu của Sở Thiên Hoàng, tay phải nâng cằm Cố Thiên Thụ lên: “Chúng ta cũng không sai. Vậy thì người sai… là ai?”
Là vị thần đã sáng tạo nên thế giới này sao? Thế thì tại sao hắn lại đối xử với chúng ta như vậy?
“Ta không tin!” Cố Thiên Thụ hung tợn ngẩng đầu, thở hổn hển: “Làm sao mà các ngươi lại biết được, nằm mơ sao?”
Sở Địa Tàng không lộ ra vẻ mặt gì.
“Những giấc mộng đó, nhất định là sự thật sao?” Đau đớn khiến Cố Thiên Thụ như muốn mất đi năng lực nói chuyện. Đôi mắt hắn ánh lên ánh nước, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại trở nên vô cùng chói mắt.
“Ta chỉ muốn trở về thôi mà.” Lần thứ hai phun ra một ngụm máu: “Bọn họ đang chờ ta.”
“…” Sở Địa Tàng ngây ngẩn cả người — bọn họ?
Nhưng còn chưa chờ hắn hỏi lại, Cố Thiên Thụ đã bất tỉnh.
Sở Địa Tàng run rẩy, sau đó càng ngày càng run rẩy kịch liệt hơn. Cuối cùng hắn cười như điên như loạn: “Bọn họ đang chờ ngươi???” Bọn họ… Bọn họ…?
Bọn họ là ai? Là Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng ở thế giới đầu tiên sao?
Vậy thì bọn họ ở thế giới này là gì? Sở Địa Tàng lảo đảo, giống như muốn ngã nhào xuống đất — Bọn họ đã bị thời gian vặn vẹo, bọn họ là gì đây?
Ở thế giới này, Sở Thiên Hoàng không phải là khiêm khiêm quân tử; ở thế giới này, Sở Địa Tàng là một tiểu nhân dối trá. Bọn họ yêu Cố Thiên Thụ, cho dù tình yêu đó lại xen lẫn cả hận — Nhưng bọn họ vẫn yêu Cố Thiên Thụ.
Nhưng giờ Cố Thiên Thụ lại nói cho hắn biết — Người nọ phải về, chẳng qua lại không phải về cái thế giới kia, mà là thời gian lúc ban đầu bọn họ gặp nhau.
Sở Địa Tàng đứng tại chỗ, cúi đầu, một câu cũng không nói nên lời. Hắn nhìn Cố Thiên Thụ ngất xỉu, lại cúi đầu nhìn đầu lâu của Sở Thiên Hoàng, một chữ cũng không thốt nên câu.
Ánh mặt trời dần lụi tàn, chờ đến khi Sở Địa Tàng tỉnh táo lại thì mới phát hiện trời đã tối. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy Cố Thiên Thụ vẫn còn bất tỉnh vào lòng.
Sở Địa Tàng bắt đầu trở về. Gió đêm ngày hè khiến tóc hắn rối bời, lúc này hắn mới phát hiện — tóc hắn đã biến thành màu trắng.
Nhìn Cố Thiên Thụ cau mày trong lòng mình, bỗng Cố Thiên Thụ cảm thấy trái tim đã hoàn toàn chết lặng — Đầu bạc là chuyện tốt, ít nhất điều này đã chứng minh Sở Thiên Hoàng đoán đúng. Chỉ cần Cố Thiên Thụ ở lại, thời gian của bọn họ sẽ không ngừng trôi đi.
Nhưng vì cái gì hắn lại không thấy vui vẻ. Chiếc đầu lâu tuy cũng được ôm vào lòng nhưng đã trở nên lạnh lẽo. Lúc này Sở Địa Tàng mới ý thức được, bây giờ ở trên cái thế giới này đã không còn người anh có cùng bộ dạng giống hệt hắn nữa.
“…” Sở Địa Tàng thả Cố Thiên Thụ xống giường, sau đó cầm khăn cùng lược thanh lý sạch sẽ chiếc đầu lâu của Sở Thiên Hoàng.
“Đại ca.” Sở Địa Tàng kêu một tiếng. Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng một chữ cũng không cất nên lời, như là có cái gì đó mắc lại ở trong cổ họng của hắn vậy.
“Đại ca.” Sở Địa Tàng lại kêu một tiếng, sau đó hắn cúi đầu, chậm rãi cụng trán mình lên trán Sở Thiên Hoàng.
Lạnh lẽo như băng.
Sở Thiên Hoàng chết đi có lẽ là một loại hạnh phúc. Không cần lo sẽ bị luân hồi nữa, nhưng chính hành động đó của hắn cũng đang bộc lộ sự yếu đuối của bản thân hắn cho người khác xem.
Cuối cùng Sở Thiên Hoàng lại lựa chọn vứt lại tất cả mọi chuyện cho Sở Địa Tàng, còn bản thân thì chạy trốn. Tuy cái giá của nó chính là mất đi tính mạng.
“Ta sẽ giữ hắn ở lại.” Sở Địa Tàng nói: “Đây không phải chính là nguyện vọng của chúng ta hay sao.”
Nguyện vọng không thực hiện được ở thế giới kia, rốt cuộc cũng có thể hoàn thành ở thế giới này.
Sở Địa Tàng chỉnh lý xong xuôi, đi đến cạnh bàn, mở một cái hòm được làm từ gỗ tử đàn ra.
Trong hòm có một đóa hoa màu tím, tuy đã không còn rễ nhưng vẫn tươi tắn, Sở Địa Tàng chậm rãi lấy đóa hoa ra.
Đây là thứ cuối cùng mà Sở Thiên Hoàng để lại cho hắn — là thứ thuốc có thể khiến Cố Thiên Thụ quên đi tất cả.
Chỉ cần Cố Thiên Thụ quên tất cả thì người nọ sẽ không chết, cộng thêm việc trên thế giới này sẽ không có người thứ hai yêu người nọ — Bọn họ đã có thể giữ được người nọ ở lại nơi đây rồi.
Một kế hoạch hoàn mỹ.
Sở Địa Tàng đi đến bên giường của Cố Thiên Thụ. Nhưng ngay khi hắn đến gần, người vẫn đang bất tỉnh, Cố Thiên Thụ chợt mở mắt.
“Đó là gì?” Thứ khiến Cố Thiên Thụ phản ứng đầu tiên chính là thứ gì đó ở trong tay Sở Địa Tàng. Hắn hoảng sợ hét lên: “Cút ngay!”
Sở Địa Tàng mặt không đổi sắc nhìn Cố Thiên Thụ, động tác không hề ngừng lại. Hắn ngồi xuống cạnh giường, sau đó dùng tay bóp miệng Cố Thiên Thụ.
“Sao lại phải cố chấp đến vậy chứ.” Sở Địa Tàng nói: “Đây chính là kết cục tốt nhất.”
“…” Cố Thiên Thụ điên cuồng giãy giụa. Dù móng tay có bị vỡ đâm vào da thịt nhưng vẫn hắn không chút buông bỏ, cố gắng kháng cự lại đóa hoa đang bị nhét vào miệng mình.
“Đừng mà!” Cố Thiên Thụ la khàn cả giọng: “Xin ngươi đó!”
Sở Địa Tàng dừng lại một chút — đây là lần đầu tiên Cố Thiên Thụ cầu xin hắn.
“Sẽ ổn thôi mà.” Ánh mắt tĩnh mịch của Sở Địa Tàng xuất hiện một tia ấm áp, chẳng qua động tác trên tay lại không do dự chút nào. Hắn bóp miệng Cố Thiên Thụ, mạnh mẽ nhét đóa hoa vào miệng người nọ.
Nhập khẩu tức hóa* — Đóa hoa kia đã vượt ra khỏi phạm trù thực vật, không cần Cố Thiên Thụ nuốt đã hóa thành chất lỏng chảy xuống cổ họng.
* Nhập khẩu tức hóa: vừa vào miệng liền tan
Sau khi nhìn thấy Cố Thiên Thụ nuốt xuống, Sở Địa Tàng mới thả tay ra. Hắn đứng lên: “Ngủ một
giấc đi.”
“…” Cố Thiên Thụ ôm cổ họng mình, biểu tình chết lặng.
“Chờ sau khi ngươi tỉnh lại.” Sở Địa Tàng nói: “Mọi chuyện đã kết thúc.”
Ngươi sẽ quên tất cả, chúng ta bình an vượt qua một đời này.
Mắt Cố Thiên Thụ đong đầy nước, hắn muốn nôn ra thứ mình vừa mới nuốt nhưng chỉ phí công vô ích.
Cuối cùng Sở Địa Tàng sờ sờ đầu Cố Thiên Thụ, nhìn người nọ từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp hơn.” Sở Địa Tàng ôm lấy đầu lâu Sở Thiên Hoàng, tự nói với mình — Nhưng người đã mất, chuyện cũng đã qua, sẽ không bao giờ có thể xuất hiện lại một lần nữa ở trước mặt hắn.
Rốt cuộc Cố Thiên Thụ cũng mê man đi. Trong lúc ngủ mơ, dường như hắn đã gặp được một giấc mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...