Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Không biết có phải là do thuốc của Vân Đình có tác dụng hay không mà phong hàn của Cố Thiên Thụ đã đỡ hơn rất nhiều. Ngày hôm sau đến lúc khởi hành, ít nhất nước mũi đã không còn chảy nữa.

Chẳng qua tiết trời hôm nay lại âm u, không trời trong nắng ấm như mấy ngày trước, bầu trời hôm nay tí tách hạt mưa. Dưới bầu không khí này, đoàn xe trở nên khá yên tĩnh.

Sau vụ Phù Dung Thiên thì không thấy mặt mũi Chúc Thanh Trạch đâu. Có lẽ hắn nghĩ mình chọc giận bạn tốt nên im hơi lặng tiếng vài ngày sẽ an toàn hơn… đỡ chọc phải ổ kiến lửa, chết lúc nào cũng không biết.

Đoàn xe cứ như vậy chậm rãi rời Tẫn châu, đi đến Xuân Viên.

Tuy Chúc Thanh Trạch không theo đuôi Cố Thiên Thụ nữa, nhưng lại có Mục Ngọc Nhan thay thế vị trí. Chẳng qua nàng lại không giống như Chúc Thanh Trạch luôn tìm cảm giác tồn tại, bình thường nàng đều ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa.

Cố Thiên Thụ không đưa ra bất cứ ý kiến gì về Mục Ngọc Nhan. Nếu đã biết được thân phận của nàng, thì trước mặt hắn, nàng đừng mong nhảy nhót được gì.

Khác xa đại mạc, trung nguyên vốn là nơi nhiều màu sắc. Ven đường chi chít cây cỏ hoa lá, dù có ngồi trong xe ngựa nhưng ngắm cảnh sắc bên ngoài cũng là một thú tiêu khiển không tệ.

Vì thế trên đường đến Xuân Viên, Cố Thiên Thụ cực kỳ hạnh phúc trải qua cuộc sống sâu gạo.

Mà trong hành trình này, lần thứ hai Cố Thiên Thụ biết được khả năng nấu nướng nghịch thiên của Vân Đình.

Dù là cháo trắng hay bữa ăn phong phú, chỉ cần mình mở miệng, Vân Đình đều có thể nấu được. Cả ngày, Cố Thiên Thụ trừ ăn ra thì chính là ngủ, hắn cảm thấy mặt mình giống như tròn thêm một vòng…

Kế hoạch ban đầu của Cố Thiên Thụ là đoàn người bọn họ yên yên ổn ổn đi đến Xuân Viên. Nhưng thân phận của Cố Lân Đường lại định trước ngay cả một phút để Cố Thiên Thụ bình tĩnh cũng không có.


Chỉ còn một tháng nữa là đến Xuân Viên, Cố Thiên Thụ gặp được người quen.

Nói là người quen thì chi bằng nói từng gặp mặt một lần. Cũng chỉ vì mới có gặp mặt một lần, hơn nữa lần đó lại cực kỳ xấu hổ — Đúng vậy, chính là thiếu niên bị điều giáo mà Cố Thiên Thụ từng thấy ở Phù Dung Thiên.

Trên thực tế, ngay khi Cố Thiên Thụ nhìn thấy gương mặt thiếu niên kia liền biết thiếu niên này nhất định là một phiền phức. Bởi vì trên chân hắn còn đeo một vòng chân màu vàng, toàn thân loang lổ vết thương vì bị roi đánh, mặt đầy nước mắt, bất lực ngã xuống giữa đường.

“…” Cố Thiên Thụ rất muốn nói với thiếu niên — Đúng là tuổi trẻ tài cao, ấy thế mà đã biết nằm lăn ra đường ăn vạ. Nhưng hắn không thể nói, chẳng những không thể nói, ngay cả mặt cũng không thể để lộ.

Bình thường thì kịch bản đều viết như vầy: thiếu niên/ thiếu nữ ABCD nào đấy bị kẻ xấu bắt đi → sau đó tìm mọi cách trốn thoát → rồi gặp được một đại hiệp → được đại hiệp cứu → rồi tiếp theo chính là xảy ra một đống Yêu! Hận! Tình! Cừu!

Cố Thiên Thụ tỏ vẻ mình không muốn làm đại hiệp, cũng không muốn cùng một sinh vật giống đực xảy ra tình yêu vượt giới tính. Vì thế hắn yên lặng buông mành xe, làm bộ như không phát hiện.

“…” Thiếu niên té trên mặt đất: kịch bản này không đúng… Sao lại không có người nào đến cứu ta… này… này!

“… Tôn thượng.” Cuối cùng vẫn là Vân Đình nhìn không được. Thật ra không phải hắn động lòng trắc ẩn mà là nếu bị ngăn ở đây thì bọn họ buộc phải qua đêm tại nơi này: “Có cần thuộc hạ dời hắn đi không?”

“…” Ta thích cái từ dời này, Cố Thiên Thụ thầm nghĩ. Đương nhiên, hắn còn không có ngốc đến nổi nói ra suy nghĩ của mình. Tuy Cố Lân Đường là người không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu hắn thật sự để mặc thiếu niên nhìn như còn chưa trưởng thành này ở nơi rừng rú hoang vu, hắn sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt.

Vì thế hắn liền mở miệng: “Mang đến chỗ Mục Ngọc Nhan.”

“Dạ…” Mắt Vân Đình hiện lên một tia nghi hoặc. Hắn không hiểu vì sao Cố Thiên Thụ lại làm vậy.


Thật ra đây cũng là do Cố Thiên Thụ bất đắc dĩ. Hắn biết Mục Ngọc Nhan là gian tế, nhưng hắn lại càng hoài nghi thân phận của thiếu niên đang nằm ăn vạ giữa đường… Nói thật, có thể thành công ngăn cản xe ngựa của hắn, thiếu niên này làm sao có thể không biết gì cho được.

Vân Đình nghe vậy, giấu đi vẻ không tình nguyện dưới lớp mặt nạ… Hắn phát hiện hoa dại cỏ dại chung quanh tôn thượng càng ngày càng nhiều. Nếu là trước kia, kẻ giống như thiếu niên trước mặt, tôn thượng liếc cũng không thèm chứ nói chi đến chuyện bảo mình đi cứu người như bây giờ…

Không chút ôn nhu, Vân Đình trực tiếp vác thiếu niên như đang hôn mê kia lên vai. Sau đó vứt vào trong xe ngựa của Mục Ngọc Nhan.

“???” Mặt Mục Ngọc Nhan mạc danh kỳ diệu.

“Tôn thượng bảo ngươi chăm sóc hắn.” Vân Đình lạnh lùng nói một câu, đi mất.

“…” Khóe miệng Mục Ngọc Nhan giật giật, nhìn thiếu niên một cái, sau đó biểu tình nháy mắt vặn vẹo — Nàng vì muốn câu dẫn Cố Lân Đường mà đến. Không nói đến chuyện bên cạnh Cố Lân Đường có một Ân Túy Mặc, giờ lại còn dám bảo nàng đi chăm sóc một tên trưởng thành y như hồ ly tinh! Mục Ngọc Nhan cảm thấy ngực mình như muốn bùng cháy — Nàng không muốn có thêm đối thủ, nhưng lại phải nghe theo lời Vân Đình phân phó. Nếu thiếu niên đang hôn mê ở trước mắt này chết, vậy thì nhiệm vụ của nàng nhất định thất bại!

“Cố. Lân. Đường.” Mặt Mục Ngọc Nhan trở nên vô cùng dữ tợn: “Ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt.” — Nếu có một ngày nào đó ngươi thích ta, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ đến tận xương tủy.

Được người nhớ thương, Cố Thiên Thụ đột nhiên hắt hơi một cái. Hắn xoa xoa mũi, sau đó tiếp tục ăn điểm tâm mà Vân Đình đưa tới… Về phần nhạc đệm vừa rồi thì đã sớm bị hắn vứt đi mất hút.

Cảnh xuân tại Xuân Viên cho dù có ở trung nguyên cũng chính là cảnh đẹp số một số hai. Lúc này khoảng cách Xuân Viên mở ra chỉ còn có vài ngày, đoàn xe vượt qua hơn mười ngày mưa triền miên không ngớt cũng có chút chật vật.

Thiếu niên được Cố Thiên Thụ cứu vào mấy ngày trước đã tỉnh lại, chẳng qua hôm nay mới có cơ hội được gặp Cố Thiên Thụ.


“Đa tạ đại hiệp đã cứu mạng.” Không như vẻ nhu nhược của nữ nhân, thiếu niên mang theo chút anh khí, càng dễ khiến cho người có ham mê ngược đãi thích thú.

“Có chuyện gì?” Thấy Cố Thiên Thụ không muốn mở miệng nói chuyện, Vân Đình đành phải giúp tôn thượng hỏi.

“Ta tên Phó Thạch Kính, là người Mân Giang*, thuở nhỏ…” Phó Thạch Kính còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

* Mân Giang: tên một con sông ở tỉnh Phúc Kiến

“Nói ngắn gọn.” Hiện tại Vân Đình đã hoàn toàn hiểu rõ hàm nghĩa trong mỗi ánh mắt của Cố Thiên Thụ.

“…” Phó Thạch Kính ngẩn người, miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy được rồi, ta chỉ là muốn cầu đại hiệp cứu ta…”

Nghe thấy Phó Thạch Kính nói thế, lần này không đợi Vân Đình mở miệng, Cố Thiên Thụ liền hỏi: “Vì cái gì phải cứu ngươi.”

“…” Phó Thạch Kính nghe vậy đôi mắt liền đỏ, hắn đứng lên nói thẳng: “Một khi đã vậy… thì ta không quấy rầy đại hiệp ngài nữa.”

Cố Thiên Thụ và Vân Đình không biểu hiện điều gì.

“Thạch Kính… Thạch Kính cáo từ trước.” Phó Thạch Kính nói xong liền lảo đảo đi ra ngoài.

Bóng lưng của hắn nhìn gầy yếu vô cùng, rồi lại cố ra vẻ kiên cường thẳng thắn, làm người nhìn không khỏi sinh ra một loại… Từ từ, Cố Thiên Thụ đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Tại sao trong đầu hắn lại nảy ra những suy nghĩ kỳ kỳ quái quái như vậy, quả thực giống như là đang có người nói trong đầu hắn vậy!

“Hệ thống?” Cố Thiên Thụ hung tợn thét lên trong đầu: “Là ngươi làm, đúng không?!”


“Còn không phải do ta sốt ruột thay ngươi hay sao!” Âm thanh hệ thống vẫn kia vô cùng sắc nhọn chói tai, nghe thấy Cố Thiên Thụ chất vấn cũng không có một chút chột dạ nào, ngược lại vô cùng cực kỳ đúng lý hợp tình: “Nhìn đi, ta lại cho ngươi một đối tượng công lược. Nếu ngươi không nhanh chóng nâng giá trị nhân phẩm của mình lên, bản thân ngươi sẽ chết thực thảm!”

“…” Cố Thiên Thụ kiềm nén lửa giận trong lòng — Móa, cái hệ thống ngu si này, mỗi khi mình hỏi nó về giá trị nhân phẩm rốt cuộc có tác dụng gì thì nó luôn không chịu nói. Bây giờ lại dùng giá trị nhân phẩm để uy hiếp mình, thật là rất muốn tự tay bóp chết nó.

“Ta nói cho ngươi biết, ta đã cố gắng hết sức giúp ngươi rồi.” Hệ thống nói: “Nhân phẩm cực kỳ cực kỳ quan trọng — Nếu bây giờ ngươi không làm gì, thì vĩnh viễn đừng hòng rời khỏi thế giới này.”

“…” Ha hả, ta nên cám ơn ngươi đã nhắc nhở sao. Thì ra cái ngươi gọi là cố gắng hết sức để giúp ta chính là ở trong đầu ta kể lể một vài lời kịch mạc danh kỳ diệu sao, lại còn ra vẻ kiên cường… ta còn ra vẻ muốn cưỡng bức nữa đó!!! Cố Thiên Thụ muốn giết người.

“Chúc ngươi may mắn!” Nói xong hệ thống yên ắng.

Cố Thiên Thụ hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, lại hít sâu, lại thở ra. Tỉnh táo lại mới phát hiện thiếu niên vừa nói xong đã ngã xuống đất ngất đi.

Cố Thiên Thụ nhìn Vân Đình một cái.

“Không phải thuộc hạ.” Ánh mắt Vân Đình cực kỳ vô tội: “Hắn mới đi được vài ba bước liền gục.”

“…” Cố Thiên Thụ hết chỗ nói rồi.

Vì thế lần thứ hai, thiếu niên lại được khiêng về xe ngựa Mục Ngọc Nhan. Lần này Vân Đình không ôn nhu như trước nữa, trực tiếp ném vào trong như ném bao gạo, lại còn không quên nói một câu với Mục Ngọc Nhan: “Chăm sóc hắn.”

“…” Ngay cả tỏ vẻ một cái Mục Ngọc Nhan cũng lười làm.

Cứ như vậy trải qua cuộc hành trình gập gập ghềnh ghềnh, cuối cùng đoàn xe cũng đến Xuân Viên. Lúc này tâm tình tối tăm vì bị hệ thống ảnh hưởng của Cố Thiên Thụ cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều — Hắn cảm thấy cuối cùng may mắn cũng đã đến với hắn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui