Khởi đầu lần hai với lần ba khác biệt rất lớn. Trong rất nhiều thời điểm, khởi đầu lần hai vô cùng tốt đẹp thì khởi đầu lần ba chính là một sự tồn tại làm người đau bi nhức trứng.
Máu tươi tung tóe, hoa bay phấp phới, gió thổi bay lọn tóc dài màu đen. Cảnh tượng hoa lệ đẹp đẽ chỉ xuất hiện trên manhua làm người mê muội. Nhưng nếu việc này lại thật sự xảy ra ngay trước mắt mình, chỉ sợ sẽ không có mấy người cảm thấy nó đẹp, có khi không biết chừng còn bị dọa đến tiểu trong quần.
Trong manhua, Cố Lân Đường sẽ nhanh chóng bị nhân sĩ giang hồ vây công — Vì hầu hết tất cả mọi người đều cho rằng hai đại huyết án là do Cố Lân Đường làm ra. Mà lúc này, một kiếm kinh thiên động địa của Cố Lân Đường đã qua được mấy năm. Lực uy hiếp tuy vẫn còn như cũ, nhưng lại có rất nhiều người không có mắt bắt đầu hoài nghi tính chân thực của một kiếm kinh thiên động địa năm đó.
Đối với sự hiểu lầm của thế nhân, với tính cách vốn có của Cố Lân Đường thì tuyệt đối sẽ khinh thường đi giải thích. Tính cách hắn vĩnh viễn chính là: nếu người phạm ta, ta tất phạm người, trực tiếp dùng võ lực giải quyết vấn đề.
Hiện tại, Cố Thiên Thụ chính là Cố Lân Đường, hắn cũng đã bị loại tinh thần này hun đúc nghiêm trọng. Kiếm trong tay, đó chính là phương pháp giải quyết. Cố Thiên Thụ không hề biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, trên thực tế hắn cũng không quá quan tâm. Ân Túy Mặc mang lại cho hắn một cảm giác vô cùng không ổn. Trong một khoảng thời gian, có đôi khi Cố Thiên Thụ sẽ mạc danh kỳ diệu nổi lên sát ý với nàng.
Chỉ là cho đến nay, Cố Thiên Thụ vẫn khống chế tâm tình mình vô cùng tốt. Hắn ít khi biểu hiện ra mặt, mà người nhìn là có thể hiểu hắn rốt cuộc cao hứng hay là phẫn nộ, trừ Vân Đình ra thì hầu như không có ai.
Nước ấm, huân hương sang quý, khói nhẹ lượn lờ làm cả gian phòng tràn ngập một mùi thanh nhã. Cố Thiên Thụ ngồi trong thùng tắm, từ từ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ động tác mát xa mềm mại của Vân Đình.
Nếu nói đến khoảnh khắc hài hòa giữa Cố Thiên Thụ và Vân Đình thì đại khái chính là khi đi tắm.
“Tôn thượng, thuộc hạ cảm thấy nữ nhân tên Ân Túy Mặc kia có vấn đề.” Giọng Vân Đình vang lên sau lưng Cố Thiên Thụ, giọng hắn nhỏ nhẹ. Nếu xem nhẹ nội dung, quả thực tựa như đang tán gẫu với Cố Thiên Thụ.
“Sao lại nói thế?” Cố Thiên Thụ vốn cảm thấy sự khác thường của Ân Túy Mặc quá rõ ràng. Giờ phút này nghe thấy Vân Đình nói thế cũng không hề kinh ngạc, ngay cả mở mắt cũng không làm.
“Nếu cô ta có thể tiên đoán được tương lại, sao lại để mình xảy ra chuyện được.” Bị lột sạch rồi cột vào trụ, dù là ai thì cũng không muốn nếm thử. Huống chi lúc ấy cả nhà cô ta đều chết thảm trong khách điếm, hiện tại không phải nên chìm trong cảm xúc oán hận hay sao… Vân Đình nghĩ đến đây, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Những nhân tố này đều là thứ yếu, trọng yếu nhất chính là… Ân Túy Mặc vốn nên chết ở trong khách điếm kia.
Diêm vương muốn ngươi chết canh ba, ngươi sao có thể sống đến canh năm?
“Ngươi thấy thế nào?” Cố Thiên Thụ nghe Vân Đình nói thế, ngược lại có chút ngạc nhiên. Rốt cuộc hắn nghĩ sao à? Nói thật, tuy Ân Túy Mặc làm Cố Thiên Thụ sinh ra một loại cảm giác không vui vô cùng vi diệu, nhưng tạm thời hắn còn không có suy nghĩ muốn giết nàng. Dù sao bọn họ đều có khả năng đến từ cùng một chỗ… Nếu cứ như thế giết đi, Cố Thiên Thụ vẫn không thể nào hạ thủ được.
“Thuộc hạ hoài nghi cô ta có quan hệ với hung thủ.” Cho dù là nói thế, giọng Vân Đình vẫn vô cùng ôn nhu. Trước mặt Cố Thiên Thụ, hắn luôn thể hiện mặt ôn nhu… Dường như chỉ cần đối mặt với tôn thượng, là có thể lâm vào cảm xúc này.
“…” Cố Thiên Thụ không nói gì. Thật ra hắn cảm thấy với sự diễn xuất kém cỏi của Ân Túy Mặc kia, nói nàng có quan hệ với hung thủ là đã đánh giá nàng quá cao rồi. Nhưng nếu Vân Đình đã hoài nghi, hắn cũng lười phản bác.
“Thuộc hạ cảm thấy để cô ta đồng hành cùng tôn thượng, không phải là chuyện tốt.” Vân Đình vừa nói, vừa bắt đầu lau khô mái tóc dài của Cố Thiên Thụ. Hắn vừa nhẹ nhàng lau, vừa nói: “Cách Xuân Viên còn mấy ngày…”
“Ừ.” Cố Thiên Thụ từ chối cho ý kiến. Khác với suy nghĩ của Vân Đình, hắn cho rằng còn có thể đào móc ra một ít thứ nữa từ trên người Ân Túy Mặc. Bây giờ để cho nàng rời đi còn hơi sớm.
“…” Vân Đình thấy thế nhếch môi, không nhắc lại đề tài này nữa. Hắn vô cùng hiểu Cố Thiên Thụ, hiển nhiên rõ ràng một tiếng ‘ừ’ này có hàm nghĩa gì.
Nữ nhân kia… Vừa nghĩ tới Ân Túy Mặc, ánh mắt Vân Đình liền trở nên rét lạnh… Đúng là vướng bận.
Lau khô bọt nước trên người, mặc áo tắm rộng thùng thình, Cố Thiên Thụ nằm nghiêng trên giường. Quyển ghi chú trong tay, hắn cũng không thèm để ý đến; chân lại bị Vân Đình cầm trong tay.
Hai tháng một lần, Vân Đình sẽ cắt sửa móng tay cho Cố Thiên Thụ, đây đã trở thành chuyện thường lệ.
Mới bắt đầu, Cố Thiên Thụ còn có chút không quen có một nam nhân hầu hạ mình tắm táp với cắt móng tay. Nhưng theo số lần gia tăng, Cố Thiên Thụ dần dần phát hiện kỹ thuật của Vân Đình so với kỹ thuật tắm thời hiện đại quả thực còn chuyên nghiệp hơn. (Vân Đình:…). Bởi thế cũng chậm rãi hình thành thói quen, thậm chí còn bắt đầu hưởng thụ.
Tư thế thoải mái và thần kinh được thả lỏng làm Cố Thiên Thụ lại bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ. Hắn nâng mí mắt lên nhìn Vân Đình đang cúi đầu nghiêm nghiêm túc túc cắt móng tay cho hắn, chậm rãi để quyển ghi chú trong tay qua một bên.
Cố Thiên Thụ đang ngủ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn ngủ trước mặt Vân Đình. Nếu nói hành động trước đó làm Vân Đình còn ôm tâm tình Cố Thiên Thụ hoài nghi mình, thì hành động này làm Vân Đình đánh mất đi suy nghĩ này.
Cố Thiên Thụ là thật sự tín nhiệm hắn. Khi nhận thấy hô hấp Cố Thiên Thụ trở nên đều đặn, Vân Đình mới ngẩng đầu lên.
Tôn thượng nhà hắn bình tĩnh tựa đầu vào gối, ánh mắt đã khép lại. Theo nhịp hô hấp, ngực hơi phập phồng, tóc dài còn hơi hỗn loạn bày ra trên nền giường trắng tinh.
Thật đẹp, đẹp vô cùng… Giống như bị mê hoặc, Vân Đình chậm rãi vươn tay về người đang ngủ – Cố Thiên Thụ…
“Hừ?” Ngay khi tay Vân Đình sắp chạm vào Cố Thiên Thụ, Cố Thiên Thụ bỗng mở mắt ra. Thật ra cũng không phải là hắn muốn mở, mà là do thân thể này đã hoàn toàn quen với sự phòng bị.
“Tôn thượng cẩn thận cảm lạnh.” Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Cố Thiên Thụ, Vân Đình không hề né tránh chút nào. Động tác tự nhiên cầm thảm mỏng nhẹ nhàng phủ lên người Cố Thiên Thụ: “Thuộc hạ cáo lui trước.”
Cố Thiên Thụ không đáp lại.
Vân Đình đi ra ngoài, lặng yên không một tiếng động đóng cửa lại cho Cố Thiên Thụ. Sau khi khép cửa lại, hắn mới ngẩng đầu nhìn cánh cửa đã đóng kín kia thật lâu. Ánh mắt đó giống như là có thể xuyên qua tầng cửa gỗ, nhìn thấy người đang nằm bên trong vậy.
Cố Thiên Thụ vốn đang ngủ, lại bị hành động của Vân Đình làm tỉnh lại. Không phải hắn hoài nghi cấp dưới nhà mình có tâm tư bất lương gì, chỉ là hắn thấy lạnh nên kéo tấm thảm lên, chuẩn bị tiếp tục ngủ tiếp.
Bởi vì thân thể này có tính cảnh giác quá tốt, hầu như rất ít khi Cố Thiên Thụ có thể ngủ một giấc ngon lành. Nói đến cũng lạ, sau mỗi lần Vân Đình tắm cho hắn, Cố Thiên Thụ đều đặc biệt buồn ngủ… Còn có thể ngủ được rất nhiều lần.
Chẳng lẽ là vì hắn rất tin tưởng Vân Đình nên thả lỏng cảnh giác? Cố Thiên Thụ thầm than trong lòng, ánh mắt ngước nhìn trần nhà.
Đến thế giới này đã được mấy tháng, đã thấy qua người chết, cũng đã tự mình động thủ làm người bị thương, chỉ còn chưa có giết người mà thôi. Thời gian dần trôi, Cố Thiên Thụ cảm thấy cơ hội mình trở về thế giới cũ càng ngày càng xa vời.
Thứ không thể chiếm được vĩnh viễn luôn là thứ tốt nhất. Lúc trước, khi Cố Thiên Thụ đọc tiểu thuyết cũng đã từng nghĩ nếu mình được xuyên qua thì tốt rồi. Nhưng khi hắn thật sự xuyên qua, thì hắn lại bắt đầu hoài niệm cuộc sống trước kia.
Nơi này không có điện thoại, không có máy tính, thậm chí ngay cả điện cũng không. Đừng nói đến chơi game, tiêu khiển mỗi ngày hầu như chính là luyện võ cùng đọc sách. Một ngày, hai ngày thì thôi, dần dần hắn lại càng thêm nhớ nhung cái dàn máy tính cùi bắp ngày nào.
Nghĩ đến đây Cố Thiên Thụ lại không tự chủ được thở dài. Hắn không phải là một người trong giang hồ đủ tư cách. Đối với việc theo đuổi võ học đến cực hạn lại không hề cảm thấy hứng thú. Vì thế mình rốt cuộc nên theo đuổi cái gì lại trở thành một điều bí ẩn.
Con người ăn no, mặc ấm, nhàn nhã nhàm chán mà bắt đầu tự hỏi thế giới này hình thành từ đâu — đây là sự bắt đầu của môn triết học.
Cố Thiên Thụ nghĩ nghĩ một hồi lại bắt đầu cảm thấy mình thật sự là quá thương xuân bi thu. Dù sao cũng đã đến, lại không trở về được, có rối rắm đến cỡ nào còn không phải là vì để sống sót hay sao. Huống chi nơi này trừ việc không có đồ điện ra, không khí trong lành, thức ăn lại ngon, còn có tiền tiêu nữa… Nếu không phải là do không có máy tính… Thì thật ra cũng rất tốt?
Cứ miên man suy nghĩ hồi lâu, cơn buồn ngủ dần dần ào đến. Cố Thiên Thụ chậm rãi nhắm mắt lại, lần thứ hai lâm vào cảnh tượng trong mơ.
“Cảnh cáo, nhân phẩm của ngài đã về 0. Cảnh cáo, nhân phẩm của ngài đã về 0. Để ngăn cản ngài tiêu cực không chịu làm việc, hệ thống kích hoạt hệ thống mị hoặc, trợ giúp ngài hoàn thành sự nghiệp chủng mã.” Âm thanh hệ thống bén nhọn vang lên lần thứ hai. Nhưng ngoài ý muốn là, vốn là người có tính cảnh giác cao như Cố Thiên Thụ lại không hề tỉnh lại, mà vẫn đang say sưa giấc nồng.
“Hệ thống mị hoặc kích hoạt, chúc ngài sớm hoàn thành sự nghiệp chủng mã.” Cuối cùng, sau khi âm thanh hệ thống biến mất, hết thảy đều khôi phục lại bình tĩnh.
Mà Cố Thiên Thụ, lại ngay cả một chút âm thanh cũng không có nghe được.
Lời tác giả: có người nói nhân vật chính không làm gì sao _(:з” ∠)_… Hắn có thể làm được cái gì? Mỗi ngày dùng hết 139 chữ đi hỏi hệ thống luôn không cho hắn đáp án vấn đề kia sao???
“…” Cái gì? Nhân phẩm? Vốn muốn hỏi vấn đề kia, Cố Thiên Thụ lại từ chỗ hệ thống giống như biết được một tin tức vô cùng quan trọng, khóe miệng hắn co rút: “Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Sau đó hệ thống liền ngậm miệng không nói. Mặc cho Cố Thiên Thụ có hỏi thế nào cũng không để ý đến hắn. Cho đến khi Cố Thiên Thụ dùng xong 139 chữ, hắn cũng không đạt được đáp án mà bản thân mong muốn.*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...