Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Tô Tiểu Bạch nghe vậy, cười cười.

Lúc này bác gái trung niên lại hô to: “Lão già, lão già, bên ngoài có hai đứa trẻ tìm ngươi, bọn họ nói là thân thích của ngươi, nói muốn tìm ngươi hỗ trợ.”
Nghe thấy tiếng bác gái, đại hán trung niên lập tức đi ra.

Nhìn thấy đại hán trung niên, bác gái lập tức nói: “Lão già, mau mời người vào đi.”
Đại hán trung niên gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong phòng.

Tô Tiểu Bạch với Âu Dương Tình thấy thế lập tức đi theo.
“Đại thúc, xin chào.”
Âu Dương Đạc với Tô Tiểu Bạch tiến lên cùng mở miệng hô.
Đại hán trung niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Âu Dương Đạc, tiếp đó hỏi: “Các ngươi là ai? Các ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Âu Dương Đạc đáp: “Chúng ta là ca ca tỷ tỷ của Kha Sương Kha Tuyết, bởi vì không thấy Kha Sương và Kha Tuyết nên chúng ta muốn đi tìm.”

“Không thấy? Không thấy là có ý gì? Là bị người xấu bắt đi sao?”
Đại hán trung niên nhíu mày hỏi.
“Không, chắc không phải là người xấu, là chúng ta không cẩn thận để lạc Kha Sương và Kha Tuyết.”
Âu Dương Đạc giải thích.

Đại hán trung niên nghe vậy trên mặt lộ ra biểu tình quái dị.
“Các ngươi nói cái gì? Không cẩn thận để lạc? Sao có thể như vậy được? Trong viện của chúng ta có rất nhiều người bảo vệ, sao lại có người xấu, chắc các ngươi nhầm rồi.”
Âu Dương Đạc lắc đầu.
“Đại thúc, ngươi không cần nghi ngờ, Kha Sương Kha Tuyết chính là kẻ xấu, là bọn họ cố ý dẫn chúng ta tới sườn núi bên ngoài thôn, sau đó nhân cơ hội chạy trốn, nếu không phải ngươi đuổi tới đúng lúc thì hai người chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi.”
“Không thể nào, ta không tin, ta không tin lời ngươi nói, nhất định là các ngươi cố ý nói dối để hãm hại con dâu và cháu gái của ta.” Đại hán trung niên rất cố chấp.
Âu Dương Đạc nghe vậy bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Lúc này Tô Tiểu Bạch đột nhiên tiến lên.

“Đại thúc, ngươi xác định không tin?”
“Ta xác định.”
Đại hán trung niên đáp lại chắc chắn.
“Vậy vì sao ngươi lại ngăn cản chúng ta? Chúng ta có thể gọi nhóm thôn dân ở đây ra làm chứng, chứng minh lời nói vừa rồi của chúng ta là thật.”
Tô Tiểu Bạch hỏi ngược lại.
“Không được.”
Đại hán trung niên gạt bỏ thẳng thừng đề nghị của Tô Tiểu Bạch.
Âu Dương Tình thấy thế, vội vàng nói: “Đại thẩm, vì sao các ngươi không tin chúng ta? Chẳng lẽ là sợ các con của các ngươi sẽ oán trách các ngươi sao?”
“Đây là chuyện của chúng ta, không liên quan gì đến các ngươi, các ngươi tránh ra đi, chuyện của chúng ta không cần các quản, cũng không cần các ngươi nhúng tay vào.”
Đại hán trung niên hùng hổ nói.

Đại hán trung niên nói xong, Âu Dương Đạc và Tô Tiểu Bạch đều nhíu mày.
Lúc này, đại hán trung niên lại nói: “Nếu các ngươi không muốn chọc giận thôn dân chúng ta thì mau cút đi, đừng có ở đây nói xằng bậy, hay quấy rối, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”
“Đại thúc, chúng ta không quấy rối, chúng ta thật sự đến giúp các ngươi tìm hài từ mất tích, không có ý gì khác, hơn nữa hai người chúng ta cũng không đến quấy rồi.”
“Cho nên, xin ngài đừng tức giận, như vậy không tốt cho thân thể.”
Đại hán trung niên nghe vậy, hừ lạnh một cái.
“Hừ! Chẳng qua là muốn mượn điều này để lừa gạt sự tin tưởng của thôn dân trong thôn chúng ta mà thôi, chiêu này của ngươi không có tác dụng đối với ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui