Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Ma Vực cũng không có vương giả thống nhất tất cả.

Cho dù có người gọi là Ma Vương, thì cũng không phải tất cả thực lực trong Ma Vực đều nghe theo hắn.

Nhưng mà ở thời kỳ thượng cổ Ma Vực thật sự xuất hiện một cường giả như vậy.

Người này cũng được xưng là Ma Vương trong truyền thuyết.
Cảm giác thần bí và thực lực của Ma Tôn Gỉa kết hợp với lực lượng mạnh mẽ và vô song, làm người ta dễ liên tưởng đến vị Ma Vương trong truyền thuyết kia.
Nhưng thật ra Ma Tôn Gỉa không phải.
Hơn nữa hắn cũng không có thực lực để một giây giết chết.

Trước mắt Tô Tiểu Bạch đã chứng minh hắn có thể chiến thắng Ma Tôn Gỉa.

Ít nhất, có thể đánh thắng được bản thể của Ma Tôn Gỉa.

Ma Tôn Gỉa kiêu ngạo cho rằng, các sủng vật của hắn chắc chắn sẽ chiến thắng Tô Tiểu Bạch.

Đặc biệt là ma thú Cự mà hắn luôn kiêu ngạo, có thực lực mạnh mẽ.


Hắn cảm thấy, đàn ma thú Cự này nhất định sẽ cho Tô Tiểu Bạch một giáo huấn sâu sắc.

Thậm chí hắn còn lo những ma thú Cự này ra tay quá nặng sẽ giết chết Tô Tiểu Bạch thì sao? Đây là không phải là lo lắng không có căn cứ, có cơ sở.
Trước kia hắn từng để các ma thú đi giáo huấn người khác, kết quả người kia đúng là không chống đỡ được công kích vô cùng hung bạo của các ma thú, cứ như vậy bị giết chết.

Đây không phải chuyện mà Ma Tôn Gỉa muốn nhìn thấy.
Cá nhân hắn hy vọng các ma thú sẽ xuống tay có chừng mực, biết được khi nào nên dừng tay, khi nào nên xuống tay nhẹ lại.
Nhưng mà, chuyện này không thể đảm bảo được.

Luôn luôn có chuyện không như mong muốn.

Các ma thú đều có tính tình rất hung bạo.

Là sinh vật khó có thể chế ngự được, mặc dù Ma Tôn Gỉa là người khống chế bọn chúng tốt nhất.

Nhưng những ma thú này vẫn rất dễ mất khống chế, Ma Tôn Gỉa không bao giờ muốn nhìn thấy chuyện này.

Đây cũng không còn cách nào.


Cái này là chỗ thiếu hụt của chủng tộc ma thú, phàm là sinh vật thuộc tộc ma thú thì sẽ có lúc gặp phải những tình huống không tốt, Ma Tôn Gỉa bắt đầu hạ lệnh cho các ma thú.

Hắn cảm thấy thanh niên Tô Tiểu Bạch này đúng là không biết điều, sau khi có được chút thành tựu bắt đầu lâng lâng, hoàn toàn mất đi bản tính.
Nếu đã như vậy, rất cần một trưởng bối cường giả như hắn đến giáo huấn một trận.

Sau khi sửa chữa xong, có lẽ hắn sẽ biết khiêm tốn là gì, không biết tự lượng sức mình là gì.
Đúng vậy, Ma Tôn Gỉa hy vọng là Tô Tiểu Bạch sẽ bị thua khi chiến đấu với hắn, sau đó học được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên (gần nghĩa với vỏ quýt dày có móng tay nhọn).
Đó mới là kết cục tốt nhất dành cho hắn.

Nhưng mà làm Ma Tôn Gỉa không ngờ là Tô Tiểu Bạch cũng đang nghĩ như vậy.

Hắn cũng muốn giáo huấn Ma Tôn Gỉa hàm nghĩa của những lời này.

Đúng là rất trùng hợp.
Hai bên đều cảm thấy đối phương quá ngông cuồng.

Cứ như vậy làm sao không đi đến bước tranh đấu được?
Ma Tôn Gỉa hừ một cái, hét lớn với các sủng vật của mình.
“Đến đi, các sủng vật của ta! Giúp ta giáo huấn tên nam tử trước mặt này một chút! Chú ý đừng đánh chết! Ta phải giữ lại người sống.”
“Đến đây đi, để ta xem những tôm cá sông này của ngươi có bản lĩnh gì? Đợi ta bắt bọn chúng nướng lên ăn, ngươi cũng đừng có tức đến khóc!”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy, mỉm cười, hét trở lại.
“Ha ha, đúng là không biết tự lượng sức mình! Còn muốn nướng chín chúng? Sợ là nắm tay của ngươi đánh vào vỏ của chúng, sẽ làm xương cốt của ngươi bị vỡ nát.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui