“Tô Tiểu Bạch, liệu ba người phát điên kia có phải là nhóm tu sĩ đã nói cho Chu Dũng tin tức đường hầm Long Cung không?”
“Có lẽ, chúng ta cũng chưa từng gặp!”
Đang đi về phía trước, Linh nhi không nhịn được nói.
Hoàn cảnh xung quanh hình như không khác gì lúc trước, đường hầm cũng bắt đầu dốc xuống dưới, điều này chứng tỏ đích đến có thể là một chỗ sâu dưới đáy biển.
“Không biết Chu Dũng thế nào rồi?”
Tô Tiểu Bạch vẫn lo lắng cho đồng đội tạm thời gặp được trên đường này.
Kỹ năng của hắn đều là công kích thủy, trong đường hầm, nếu lại gặp phải linh thú có phòng ngự thủy mạnh thì rất khó khăn.
“Các ngươi nói xem, sao hắn lại muốn đi một mình vậy?”
Sở Sở vẫn không hiểu, thực lực của Chu Dũng cũng không cao, sao lúc đó lại muốn đi một mình.
“Có lẽ hắn có mục đích riêng!”
Tô Tiểu Bạch đi ở phía trước, vừa đi vừa quan sát xung quanh, tường đá hơi ẩm ướt, có vẻ không khác gì phía trước, nhưng Tô Tiểu Bạch vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.
“Có phải có chuyện không muốn nói cho chúng ta biết không!”
Linh nhi suy đoán, lúc đó Chu Dũng rất quyết đoán, trực tiếp chọn một đường sau đó từ biệt đồng đội xuất phát.
“Tin tức là hắn nghe được từ người khác, nói không chừng thật sự có chuyện không muốn nói với chúng ta.”
Tô Tiểu Bạch dừng bước, sắc mặt nghiêm túc.
“Thậm chí, có thể hắn biết bên này có linh thú công kích tinh thần!”
“Không thể nào, sao hắn có thể âm hiểm như vậy?”
Sở Sở nhớ lại, lúc Tô Tiểu Bạch đưa thuốc tễ cho hắn, hắn còn nói cảm tạ, sau đó thái độ rất tốt, có vẻ rất hóa đồng.
“Ai biết được, cẩn thận vẫn hơn!”
“Vậy Hoa Hoa đi một mình, có phải nàng cũng biết hay không?”
Sở Sở đột nhiên suy đoán.
“Không đúng, không đúng, Hoa Hoa không phải người như vậy.”
Nàng lập tức phủ định suy đoán của mình, bắt đầu từ tầng thứ tư, tiểu đội bốn người đều phối hợp rất tốt, ví dụ như lúc đánh Băng Phượng, sống chết đều nhờ vào đồng đội trợ giúp lẫn nhau, tín nhiệm như vậy, Sở Sở không tin là Hoa Hoa dấu diếm tâm tư.
“Chắc chắn là không!”
Tô Tiểu Bạch khẳng định, trong lòng cũng không tin Phong Bất Hoa sẽ dấu diếm bọn họ, mình gần như hoàn toàn tin tưởng nàng, ngay cả chuyện nguyên tố chín mươi cũng không dấu diếm.
Linh nhi cũng suy nghĩ, nhưng không nói gì, có thể là không chắc chắn.
“Nhìn đường đi, cẩn thận có linh thú đột nhiên tập kích.”
Tô Tiểu Bạch nhớ lại bộ dạng điên cuồng của ba tu sĩ kia, hơi lo lắng, nếu không gặp được nhóm người Tô Tiểu Bạch, chắc chắn bọn họ sẽ tiếp tục điên cuồng cho đến khi hao hết linh lực và chết.
“Công kích tinh thần này rất khó phòng bị, các ngươi tuyệt đối không được tắt lá chắn tinh thần.”
“Được, biết rồi!”
May mà ba người có dư thừa linh lực mới duy trì được lá chắn.
Cả buổi chiều, tiểu đội đều không gặp nguy hiểm.
Mãi đến khi trời tối đen, Tô Tiểu Bạch mới bảo đồng đội hạ trại.
“Đêm nay vẫn tu luyện lá chắn tinh thần, ít nhất phải tới cấp hai!”
Mỗi khi thăng một cấp, cường độ cao nhất của lá chắn sẽ tăng gấp bội, lá chắn tinh thần cấp hai hiệu quả còn tốt hơn, theo như trong tâm pháp, chỉ cần tu luyện lá chắn mạnh lên sẽ lập tức cảm giác được uy hiếp của một số công kích tinh thần cao cấp.
Vậy nên Tô Tiểu Bạch mới đôn đốc đồng đội nhanh chóng tu luyện.
Tuy không gặp nguy hiểm nhưng Sở Sở với Linh nhi cảm giác trong này vẫn còn uy hiếp, nên cũng bắt đầu tu luyện.
Tô Tiểu Bạch lại bố trí bẫy rập ở hai đầu trại, lần này hắn bố trí thêm vài thuốc tễ nổ.
Cơm chiều xong, ba người đốc thúc lẫn nhau, cuối cùng thăng cấp lá chắn tinh thần lên cấp hai, mới mệt mỏi thiếp đi.
Một tiếng ốc biến khe khe khẽ truyền đến từ hai đầu đường hầm.
Trong lều, Tô Tiểu Bạch từ từ đứng dậy, nghiêng tai cố gắng lắng nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...