Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện
Tháp Khóa Yêu, tầng bốn, lối rẽ đường hầm Long Cung.
“Cẩn thận!”
Tô Tiểu Bạch dùng lá chắn bảo vệ đồng đội, cùng lui về một khoảng cách an toàn.
Mấy tu sĩ có bộ dạng như phát điên hoàn toàn không để ý tới bẫy rập lao về phía ba người.
Ngoài lá chắn, bẫy rập phát nổ, bụi đất bắn lên, ba tu sĩ nhanh chóng hít độc tố bên trong cát bụi vào cơ thể.
Ba người giãy giụa vài cái, mới xông ra khỏi sương mù, ngã trên mặt đất.
“Tô Tiểu Bạch!”
Sở Sở ở phía sau thấy mấy người ngã xuống đất, tưởng Tô Tiểu Bạch đã giết chết bọn họ rồi.
“Không sao, chắc là độc tốc phát huy tác dụng, ngất đi thôi.
”
Linh nhi sợ đồng đội trúng độc thuận tay xoát hai cái chữa trị, lúc này mới nói.
“Những người này rất kỳ quái.
”
Độc tố sương mù vẫn chưa tản đi nên ba người chỉ có thể lui về phía sau ở trong lá chắn chờ.
“Nhìn bộ dạng của bọn họ hình như cũng không bị trọng thương.
”
Sở Sở ở sau lưng Tô Tiểu Bạch nhìn mấy người nằm bất động trên đất, nhìn bề ngoài thì ngoại trừ các nàng tự xé rách quần áo của nhau có hơi chật vật ra, thân thể không có vết thương nào khác.
“Giống như trúng loại độc tố mê huyễn (ảo giác) gì đó! Các ngươi cẩn thận, phía trước có thể sẽ có nguy hiểm.
”
Lúc Tô Tiểu Bạch chế tạo thuốc tễ độc tố đã dùng mặt nạ chắn một ít độc tố, giờ lấy ra chia cho hai người.
Có mặt nạ bảo hộ, giọng nói của Sở Sở có hơi khó nghe nhưng vẫn nghe rõ.
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
Tô Tiểu Bạch duy trì lá chắn ở trạng thái mạnh nhất, không dám thả lỏng.
“Sương mù sẽ nhanh chóng tản đi, một lúc nữa chúng ta đi xem bọn họ rồi nói sau.
”
Cái bẫy vừa rồi dùng hai loại thuốc tễ, một loại là thuốc tễ nổ, một loại là thuốc tễ hỗn hợp trong đó phần lớn là độc tố Thất Tinh Hoa trộn lẫn với một ít nấm độc, thuốc tễ nổ làm thuốc tản ra không trung, thông qua hô hấp thâm nhập vào trong cơ thể tu sĩ.
Ba người lập tức ngã xuống chứng tỏ độc tố có hiệu quả rất tốt, thật ra Tô Tiểu Bạch đã gia tăng liều lượng, sợ trên người của họ còn mang theo thứ kỳ quái làm hại đến đồng đội.
“Chúng ta quay lại chỗ ngoặt kia đi, cũng sắp giữa trưa, ăn cơm xong rồi đến xem.
”
Tô Tiểu Bạch gật đầu, tạm thời sương mù chưa thể tản đi hết được, hắn dùng linh thức dò xét phía trước không có linh lực dao động của dược liệu, chứng tỏ không phải do linh thú tập kích bọn họ, cũng không phải thực vật gây ảo giác làm bọn họ phát điên.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, chờ sương mù tản đi rồi nói sau!”
Trở lại chỗ ngoặt lúc trước, ở trong lá chắn ba người chuẩn bị cơm trưa.
“Không biết Phong Bất Hoa thế nào rồi.
”
Linh nhi thấy hơi lo lắng, Phong Bất Hoa đi một mình không biết có gặp phải khó khăn gì không.
Nếu so với đi theo đội thì đi một mình chắc chắn là vất vả hơn.
“Không cần lo lắng!”
Tô Tiểu Bạch biết Linh nhi đang nhớ Hoa Hoa.
“Lúc đi, ta đã cho nàng rất nhiều thuốc tễ hộ mệnh, cho dù gặp khó khăn gì cũng sẽ toàn mạng trở ra.
”
Sở Sở đang ăn cơm trưa hỏi.
“Huynh cho nàng thuốc tễ gì? Chỉ thấy huynh cho vào cái bao!”
“Bên trong có rất nhiều thứ, mười lọ thuốc tễ nổ, cho dù nàng gặp phải linh thú như Cự Vương chỉ cần dùng thuốc tễ này là có thể ứng phó thoải mái! Hơn nữa, hôm qua nàng cũng đã thăng cấp kỹ năng rồi!”
“Ừm!”
Linh nhi hơi buông lỏng, Phong Bất Hoa mới rời đi chưa lâu mà Linh nhi đã mong sớm được gặp lại nàng (PBH).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...