“Chắc chắn là như vậy, tình nhân của Hoa Hoa trúng độc, chạy từ xa tới tìm Hoa Hoa, nhưng trong gia tộc không xem trọng hai ngươi, Hoa Hoa đành phải một mình tiến vào tháp Khóa Yêu tìm giải dược, đúng không?”
Công cụ trong tay Linh nhi trượt một cái, suýt chút nữa thì làm mình bị thương, giải thích của Sở Sở rất hợp lý, nếu không phải vì người yêu thì sao Hoa Hoa lại mạo hiểm tiến vào tháp Khóa Yêu.
Nếu gia tộc không phản đối, thì chắc các nàng cũng không có cơ hội chung đội.
Hai mắt Phong Bất Hoa tràn ngập vẻ khó tin như vừa nghe được chuyện hoang đường nhìn Sở Sở, dùng ngữ khí khẳng định nói.
“Không phải như vậy.”
“Chính là như vậy!”
Khó khăn lắm mình mới suy nghĩ ra chuyện mà Hoa Hoa dấu diếm, sao Sở Sở có thể để đối phương phủ nhận dễ dàng như vậy.
Đặt mông ngồi trở lại, Sở Sở vẻ mặt khinh thường, vậy mà Hoa Hoa lại không thừa nhận, chủ yếu là muốn phủ định sự thông minh của nàng, điều này làm Sở Sở không thể chấp nhận được.
“Người trúng độc là nữ tử!”
Hoa Hoa không chịu được ánh mắt kỳ quái của Sở Sở, đáp lại một câu.
“A, cái gì?”
Không ngờ mình lại đoán sai một vấn đề lớn, lần đầu tiên Sở Sở thấy hoài nghi với trí tuệ của mình.
“Không nói rõ!”
Vô lực phản bác lại một câu, Sở Sở nhanh chóng cầm lấy công cụ, giả bộ cẩn thận xử lý quả, giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
“Qủa này đúng là khó nhìn!”
Chốc lát sau, Sở Sở nhíu mày, làm việc càng ngày càng bực bội, vài thứ công cụ gì đó đều mất đi tác dụng.
“Ha ha ha ha!”
Phong Bất Hoa nhìn thấy thay đổi của Sở Sở, cười ha hả.
Linh nhi ban đầu hơi ngạc nhiên sau lập tức hiểu ra xảy ra chuyện gì, cũng cười ha ha theo.
“Các ngươi cười cái gì!”
Sở Sở ném công cụ, chính mình cũng không biết vì sao lại tức giận, chủ yếu là hai người cười rộ lên, ánh mắt còn trao đổi lẫn nhau, giống như vừa phát hiện ra gì đó.
“Hừ, ta muốn đi tiểu!”
Đứng dậy, không chịu được không khí trong kết giới Sở Sở quay đầu bước ra ngoài.
“Hừ!”
Ông một tiếng, bóng dáng Sở Sở xuất hiện ở ngoài kết giới, từ bên ngoài không thể nhìn tới bên trong kết giới.
Sở Sở đi dạo không có mục đích vài chục bước mới ngồi xuống, nàng chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Sao tên Tô Tiểu Bạch kia vẫn chưa trở về!”
Sở Sở với tay muốn sờ tinh thạch mạo phao, lại phát hiện vừa rồi đưa cho Phong Bất Hoa vẫn chưa lấy lại.
Điều này làm nàng càng tức giận hơn, dùng sức tóm mấy cái phiến lá của cây đại thụ, một loạt tiếng cách cách vang lên.
Một lát sau, trên đất đầy mảnh vụn, tâm tình Sở Sở tốt lên rất nhiều, nên trở về xử lý quả, không thì buổi tối Tô Tiểu Bạch về không có cái ăn.
“Rống!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng gầm.
Âm thanh truyền đến rất nhỏ, thân hình Sở Sở lập tức bất động tại chỗ.
Hỏng rồi hỏng rồi, gặp phải linh thú, làm sao đây.
Mặc dù tiếng rống này không lớn nhưng rất rõ ràng, sợ là con linh thú kia đang cách biên giới không xa, với khoảng cách này nếu như làm động tác mạnh sẽ rất dễ bị phát hiện.
Từ từ quay đầu, Sở Sở lấy phiến lá bị tàn phá che đi khuôn mặt, nhìn về phía âm thanh.
Ngoài biên giới, một khu rừng rậm cách chỗ Sở Sở một đoạn, trên một cành cây lớn cách mặt đất hơn mười thước có một con Báo Vân cả người đầy hoa văn đang cảnh giác nhìn xung quanh.
Tiếng rống vừa rồi vọng lại từ chỗ nó.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!”
Sở Sở từng nghe Tô Tiểu Bạch nói, linh thú ở ngoài biên giới đều có phòng ngự vật lý rất mạnh, ngay cả Tô Tiểu Bạch cũng bị thương, mình chắc chắn đánh không lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...