Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Dường như con phiên sơn hổ này cũng có một bộ công pháp của chính nó, một đôi móng vuốt hổ vồ về phía Tinh thần văn minh sư với nhiều góc độ khác nhau, rất nhiều lần suýt nữa đã chụp trúng người Tinh thần văn minh sư.

Tinh thần văn minh sư biết rõ bây giờ bản thân hắn chỉ còn là một tàn hồn, nếu như bị thương tổn quá nặng, trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói.

Cho nên Tinh thần văn minh sư không thể mắc sai sót, một khi không cẩn thận mà bị con phiên sơn hổ vồ bị thương, thì sẽ có thể sẽ tan biến, tuy rằng bản thân hắn đã không còn ở nhân thế, chỉ giữ lại một sợi tàn hồn để trông coi tế đàn của mình, nhưng Tinh thần văn minh sư vẫn còn chấp niệm.

Chấp niệm của hắn là khi còn sốn vốn dĩ là một cao thủ cấp đại đế, cho nên cho dù là sau khi chết, thì cũng không thể nào chấp nhận được bất kỳ kẻ nào giở thói ngang ngược ở tế đàn của mình.


Cho nên hắn mới muốn xử lý Tô Tiểu Bạch, trước đây cũng đã từng có những kẻ khác xâm nhập nhưng mà tu vi của những kẻ xâm nhập kia đều giống nhau, còn chưa tiến vào bên trong tế đàn thì đã bị hoang thú bên ngoài xử lý.

Nhưng Tô Tiểu Bạch thì lại khác, hắn lại có thể giải quyết được đám binh lính xương cốt và khô lâu vương, bây giờ lại xuống tay với tế đàn của mình.

Cho nên dù thế nào đi nữa thì Tinh thần văn minh sư cũng không thể để cho Tiểu Bạch thành công, đây là sự tôn nghiêm cuối cùng của một đại đế.

Càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng tàn hồn của Tinh thần văn minh sư cũng không thể nhịn được nữa, tình nguyện tổn chút sức lực của tàn hồn, dốc toàn lực đánh ra một chưởng về phía con phiên sơn hổ, đánh cho nó ngã xuống đất.

Lần này đánh cho mặt đất rắn chắc xuất hiện một cái hố sâu, con phiên sơn hổ bị đánh rơi thẳng vào bên trong.

Trên người con phiên sơn hổ xuất hiện vết máu, hiển nhiên là đã bị thương rất nghiêm trọng, muốn giãy giụa bò dậy, nhưng lại không cách nào bò dậy được.

Sắc mặt Tinh thần văn minh sư âm trầm đi tới bên cạnh cái hố, nhìn con phiên sơn hổ bị mình đánh rơi vào trong đó, lại giơ bàn tay lên, chuẩn bị kết liễu con nghiệt súc.

Nhưng con phiên sơn hổ lại phát ra tiếng người, nói: "Đại đế tha mạng, đại đế tha mạng! Vừa rồi tiểu nhân nhất thời lỗ mãng, không nhận ra đại đế, xin đại đế tha cho ta!"
Câu nói này đã khiến cho tàn hồn của Tinh thần văn minh sư ngẩn ngơ, Tô Tiểu Bạch trốn dưới đất cũng có chút giật mình, hắn đã từng gặp hoang thú.


Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con hoang thú có thể nói được tiếng người, thật sự đã khiến cho Tô Tiểu Bạch mở rộng tầm mắt.

Nhưng điều này cũng hoàn toàn không hề kỳ lạ, dù sao thì con phiên sơn hổ này đã đột phá đến cấp chuẩn thánh, thì nếu nó muốn nói vài câu tiếng người cũng chẳng phải là việc gì quá khó.

Tinh thần văn minh sư lắc đầu, lạnh lùng nói: "Buông tha cho ngươi? Lấy đâu ra chuyện tốt như vậy, hôm nay bản đế chắc chắn sẽ chém chết ngươi!"
Nói rồi, bàn tay của Tinh thần văn minh sư hạ xuống, con phiên sơn hổ kia tiếp tục nói: "Đại đế, có phải người đa đuổi giết một nhân loại! Ta biết hắn ở nơi nào!"
Lời này vừa nói ra, Tô Tiểu Bạch đang ẩn nấp dưới lòng đất, trong nháy mắt lòng lạnh xuống, chẳng lẻ là con phiên sơn hổ này đã phát hiện ra mình rồi sao, chuyến này xong đời rồi.

Tinh thần văn minh sư chần chờ một chút, hỏi: "Nói cho ta biết hắn ở nơi nào, ngươi đừng nên lừa ta, nếu không ta sẽ khiến cho người hồn phi phách tán!"
Con phiên sơn hổ suy yếu nói: "Đại đế, ta nào dám lừa ngươi, Tô Tiểu Bạch đang ở dưới lòng đất, nhưng vịtrí cụ thể ở nơi nào thì ta cũng không biết.


"
Tinh thần văn minh sư nghe thấy câu này, lập tức nhìn vào dưới mặt đất dưới chân, đang lúc hắn suy nghĩ, thì con phiên sơn hổ kia đột nhiên xoay người nhảy dựng lên, rồi sau đó chộp về phía Tinh thần văn minh sư.

Mà Tinh thần văn minh sư không kịp phản ứng, bị một trảo kia vồ trúng, nhưng hắn cùng đã kịp thời đánh ra một chưởng, đánh chết con phiên sơn hổ ngay tại chỗ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui