Trong lòng bọn họ thật sự căm hận con rắn lớn này, con yêu thú chết tiệt này lại dám xuống tay với Tô Tiểu Bạch.
Nếu không phải tâm trạng bọn họ hiện tại không tốt, lo lắng nếu như chạy vào thì sẽ khiến cho Tô Tiểu Bạch sẽ bị thương, bọn họ nhất định phải xông đến rút gân con rắn lớn này, dám bắt nạt Tô Tiểu Bạch.
Đúng lúc này, sau lưng bọn họ đột nhiên xuất hiện hai thụ yêu.
Về phần Tô Tiểu Bạch đang đánh nhau với con rắn lớn kia, hắn vốn cho rằng dù con rắn lớn này mạnh cỡ nào cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng hắn phát hiện con rắn lớn này không hề bị thương, cho dù chết bao nhiêu lần, nó cũng sẽ nhanh chóng khôi phục như cũ.
Điều này làm cho Tô Tiểu Bạch không khỏi nghĩ tới con quái vật vừa rồi, tình trạng của nó trước đây giống hệt con rắn lớn này.
Chỉ đến sau khi hắn móc trái tim của nó ra, cho nên con quái vật kia mới có thể hoàn toàn chết đi, chẳng lẽ con quái vật này lại giống như con lúc trước, phải dùng cách thức giống nhua mà móc trái tim của nó ra, mới có thể khiến cho nó hoàn toàn chết đi sao?
Tô Tiểu Bạch nghĩ như thế bắt đầu tìm đúng cơ hội lựa chọn xuống tay.
Sau khi bị Tô Tiểu Bạch đánh cho một trận, nó đã hoàn toàn phát cáu, nghiến răng nghiến lợi quần đấu với Tô Tiểu Bạch.
Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng hét chói tai của hai nàng, khi quay đầu lại thì hắn đã phát hiện các nàng đang bị thụ yêu quấn chặt lấy, rất nguy kịch.
Tô Tiểu Bạch cau mày khi nhìn thấy cảnh này, hắn biết mình không thể ở đây lâu hơn nữa.
Nếu như lưu lại đây thêm một phút thì các nàng sẽ có kết thúc không thể cứu vãn được.
Nghĩ đến đây, lông mày của hắn nhíu chặt lại nhìn, hai con yêu quái trước mắt này lộ ra ánh mắt nhất định phải chiến thắng, thì nhanh chóng đi xông ra ngoài.
Con rắn lớn cũng không chịu thua kém, nhanh chóng lao về phía Tô Tiểu Bạch, nhìn rất hài hước.
Kha Sương và Kha Tuyết đầy hối hận, hai người chưa từng nghĩ rằng sẽ có kẻ tấn công họ từ phía sau, họ chỉ lo nhìn Tô Tiểu Bạch, hoàn toàn không nhận ra.
Thực lực của họ đủ để chiến đấu với thụ yêu này, nhưng họ không ngờ rằng chúng nó lại còn dám đánh lén.
0·! !
Ánh mắt các nàng khi nhìn Tô Tiểu Bạch đầy áy náy, nếu như sơm biết chuyện này thì không nên tiếp tục đứng đó quan sát, nên tìm cách chống lại thụ yêu này, nếu không thì chỉ làm liên lụy đến Tô Tiểu Bạch mà thôi.
Nghĩ đến đây hai người đã hối hận rồi, mà giọng nói của Tô Tiểu Bạch đột nhiên truyền đến.
Tô Tiểu Bạch nói với bọn họ: "Các ngươi chống đỡ thêm năm phút nữa, ta lập tức trở lại cứu các ngươi.
"
Khi hai nàng nghe thấy câu nói nđó, trong lòng tràn ngập hổ thẹn.
Bọn họ cảm thấy không những không giúp được Tô Tiểu Bạch thì cũng thôi đi, còn để cho Tô Tiểu Bạch tới cứu bọn họ.
Hai nàng quyết định tự cứu lấy mình, Khả Sương lập tức nói với Kha Tuyết:
"Hai chúng ta đừng làm liên lụy đến Tô Tiểu Bạch nữa, ta không muốn trở thành gánh nặng của Tô Tiểu Bạch.
"
Tuyết cũng gật gật đầu, Nhưng có thể nói đến:" Ta cũng không nghĩ trở thành Tô Tiểu Bạch liên lụy, một khi đã như vậy nói chúng ta hai người nghĩ cách đi, tỷ tỷ ngươi có cái gì tốt biện pháp sao? "
Kha Tuyết cũng gật đầu, nhưng nói: "Ta cũng không muốn trở thành gánh nặng của Tô Tiểu Bạch.
Một khi đã như vậy, hai chúng ta nên tìm cách.
Tỷ tỷ, ngươi có cách gì không?"
Nàng lắc đầu, cau mày, rốt cuộc nàng cũng không có cách gì tốt, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng sẽ không để cho chúng nó thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...