Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện
Đương nhiên.
Tô Tiểu Bạch hoàn toàn không hề có dự định sẽ chết trong hành trình này.
Không có gì có thể giết chết được hắn!
Chẳng qua, hắn không thể không thừa nhận vĩnh viễn tồn tại khả năng này.
Dù sao thì nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà.
Thật ra theo suy nghĩ của Tiểu Bạch, là một người tu tiên theo đuổi con đường trường sinh, bình thường thì thật ra là việc chết già khiến cho người ta khó có thể chấp nhận hơn so với những cái chết do trong chiến đấu hoặc là chết vì đột phá.
Bởi vì điều này tương đương với đã triệt để thất bại.
Thậm chí còn có một loại cảm giác đầu hàng với số mệnh!
Có thể nói là triệt để bại trận.
Ngươi muốn hỏi rốt cuộc hắn đã thua bởi nguyên nhân gì sao?
Tất nhiên là thua bởi ông trời.
Thua vì pháp tắc của thế giới này!
Điều này khiến cho mỗi khi Tô Tiểu Bạch nhớ đến, đều sẽ cảm thấy kích động.
Rồi lại cảm thấy, thật là tạo hóa trêu người.
Có thể nói là họ đã hoàn toàn thần phục với quy tắc của thế gian này.
Nhưng Tô Tiểu Bạch không hề cảm thấy thua như vậy là bị sỉ nhục.
Mà ngược lại, hắn lại cảm thấy một người như vậy, thật sự là vô cùng đáng tôn kính.
Còn tại sao?
Thật ra thì đây cũng không phải là chuyện gì quá khó hiểu.
Tất cả đều là bởi vì bọn họ đã từng dốc hết sức mình, cả đời này mới sẽ không cảm thấy hối hận.
Có thể là trước khi chết, bọn họ sẽ cảm thấy không cam lòng.
Nhưng, tuyệt đối sẽ không cảm thấy sự trải nghiệm của bản thân họ trên con đường này là một trải nghiệm sai lầm.
Bởi vì nếu bọn họ không thuận theo suy nghĩ của bản thân mà đi theo con đường trở thành một tu luyện giả, như vậy thì đợi đến khi bọn họ ắp sửa chết già có thể sẽ suy nghĩ ---- Thật sự là cả đời mình quá đơn điệu rồi, bây giờ sẽ phải chết, nếu mình theo con đường tu tiên thì nói không chừng còn có thể trường sinh nữa, chẳng phải là không cần phải chết nữa sao?
Loại suy nghĩ này thật sự là khiến cho người ta cảm thấy như bị dằn vặt.
Mặc dù biết rõ số người tu tiên thành công ít đến thê thảm, hiểu được rất có thể bản thân mình cũng không thể trở thành một trong số những người đó, nhưng vẫn sẽ cầm lòng không đậu mà cảm thấy hối hận, cảm thấy tiếc nuối vì mình không thử một lần.
Thậm chí vào lúc lúc tuổi già, có thể là không kìm chế được mà suy nghĩ đến những việc này.
Đúng thật là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kích động.
Ngẫm lại đều sẽ cảm thấy cái loại cảm giác hối hận này, tuyệt đối sẽ trở thành tâm bệnh.
Tô Tiểu Bạch hiểu rõ điểm này.
Hơn nữa, tuyệt đối sẽ cảm thấy vô cùng đồng tình.
Điều này hoàn toàn có thể lý giải được.
Bất kỳ một tu luyện giả thành công nào, đều sẽ nhìn lại quá khứ của mình, sau đó sẽ đổ mồ hôi lạnh vì những trải nghiệm của mình -- May mắn là mình thích việc tu tiên.
Nếu không, nếu như lo lắng về những việc không cần thiết như vậy, thì bản thân mình sẽ trở thành một người vô cùng bình thường, thật sự có thể nói là quá nguy hiểm, nguy hiểm thật.
Cho nên chuyện này mang lại cho Tô Tiểu Bạch và thậm chí là đa số những người tu tiên và những người có hy vọng tu tiên một đạo lý.
Đó là đừng để cho bản thân hối tiếc vì những việc mình đã làm.
Nếu như rất rất muốn làm một việc nào đó thì nên dũng cảm thực hiện.
Nếu không thì sau này sẽ luôn suy nghĩ đến chuyện tại sao ngày xưa bản thân mình lại không làm chuyện này, chuyện kia?
Đúng thật là khiến cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Bởi vì đến lúc đó chuyện này sẽ trở thành sự tiếc nuối cả đời, hóa thành khúc mắc không thể nào gỡ bỏ được cả đời.
Một vài người còn may, họ sẽ không cảm thấy hoài nghi,khó hiểu.
Bọn họ sẽ nói rằng chẳng lẽ già rồi lại không có cách nào để tu tiên?
Điều này dường như cũng không hợp lý lắm?
Nhưng sự thật thì như thế nào đây?
Thật ra, căn bản không có gì là không hợp lý.
Già rồi thì không phải không thể tu tiên, mà là rất khó để làm được.
Tu luyện giả cũng phải có những yêu cầu về Tinh, Khí, Thần, mà tố chất về mặt này của những người già đã vô cùng kém.
Bởi vậy, chuyện bọn họ khó có thể tu luyện, cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...