Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện
Khi Huyết Huyễn Hồ tử vong, cả người nó trực tiếp biến thành một đám mây máu.
Nghe nói, nó sẽ một lần nữa đến một nơi khác đắp nặn thân thể mới.
Đương nhiên, chuyện này chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Tô Tiểu Bạch hoàn toàn không tin là thật.
Theo như hắn nghĩ thì, một kẻ như Huyết Huyễn Hồ còn rắc rối hơn cả binh hồn thủ vệ phía trước rất nhiều.
Bởi vì, tốt xấu gì thì kẻ địch kia có thể mang lại một trận chiến đầy thú vị.
Nhưng kẻ địch này thì sao?
Hoàn toàn không giống nhau.
Nó chỉ biết dùng ảo cảnh để khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm!
Tô Tiểu Bạch không thể không thừa nhận thực lực của dối thủ này vô cùng lợi hại.
Nếu có thể thì hắn cũng chẳng muốn đối đầu với nó thêm lần nữa.
Đây cũng không phải là vì đối phương quá cường đại, khiến cho hắn sợ hãi.
Mà là bởi vì bản lĩnh khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm của nó, thật sự là quá khủng bố.
Bản thân của huyễn thuật không phải là một vấn đề.
Mà vấn đề nằm ở chỗ, chỉ vì muốn có được phần thắng lớn nhất mà Huyết Huyễn Hồ đã dốc hết sức để kéo dài chiến tuyến.
Mà rắc rối có thể là sẽ rất lớn.
Một khi chiến tuyến bị kéo dài, sẽ khiến cho người ta cảm thấy bực bội vô cùng.
Bởi vì điều này sẽ dẫn tới chuyện chìm vào trong ‘Ảo cảnh địa ngục’.
Vậy ‘Ảo cảnh địa ngục’ là gì?
Từ này chỉ những ảo ảnh liên tiếp nhau, khiến cho người ta vô cùng bực bội.
Hoàn toàn có thể khiến cho người ta trải nghiệm được cái gì gọi là mười tám tầng địa ngục vô hạn luân hồi.
Tô Tiểu Bạch cho rằng chắc là còn có tầng địa ngục thứ mười chín.
Đặc biệt dành cho những kẻ khốn nạn thích dùng ảo cảnh khiến cho người ta bực bội bất kham.
Vậy thì trước tiên, hắn sẽ tiến cử Huyết Huyễn Hồ trở thành dân thường trú trong đó.
Hơn nữa rất vui lòng ném chúng nó vào trong đó.
Không cần phải cảm ơn.
Chẳng qua chỉ là sự giúp đỡ nhỏ không đáng kể của một người tu tiên mà thôi.
Tô Tiểu Bạch cho rằng loại yêu thú có răng nanh mà bản thân hắn ghét nhất hiện tại chính là Huyết Huyễn Hồ.
Loại hình này đúng thật là phiền phức.
Sau này hắn gặp con nào thì sẽ giết con đó.
Tóm lại không thể cho phép cái thứ khốn kiếp kia xuất hiện trong tầm nhìn của mình rồi mà còn có thể bỏ đi hoàn hảo không tổn hao gì.
Tô Tiểu Bạch là một người rất có nguyên tắc.
Mà nguyên tắc của hắn được thể hiện trong các phương diện của đời sống.
Một tu luyện giả cường đại chân chính đều ôm chấp niệm về một phương diện nào đó, thậm chí ở một mức độ nào đó còn được gọi là bệnh tâm thần.
Nhưng đây đều là những hậu quả do bọn họ quá tập trung vào việc tu luyện.
Người có cảnh giới đạt đến một độ cao nhất định, mới có thể hiểu được.
Điểm cuối cùng của sự cố chấp này chính là động lực thúc giục bọn họ không ngừng tiến về phía trước.
Bởi vì Huyết Huyễn Hồ đã chết, cho nên phong ấn cũng đã được giải trừ.
Một nơi vốn dĩ có phong ấn huyết hồng, lộ ra sự thật chân chính mà nó che giấu.
Đó chính là một nữa chiếc chìa khóa.
"Vậy mà chìa khóa ở đây lại không bị giấu đi.
"
Kha Sương Kha Tuyết nhìn nó, kích động nói.
"Mảnh chìa khóa trước kia được giấu sau một cơ quan, sau đó ngươi tìm mất nửa ngày trời cũng chẳng tìm được, cuối cùng là phải đánh nát bức họa kia mới lấy ra được.
"
"Khụ, khụ.
! Ta cảm thấy vốn dĩ là nó được lấy ra bằng cách đó, hẳn là không có phương thức mở khóa cơ quan đâu.
"
Tô Tiểu Bạch bị nhắc tới chuyện này, ngay tức thì có chút xấu hổ.
Nhưng trên thực tế, hắn cũng biết rất rõ là sự thật là không phải sử dụng cách thức thô bạo như vậy mà lấy ra.
Có thể cưỡng ép lấy xuống, đây chẳng qua là do thực lực của hắn quá sức mạnh mà thôi.
Nếu như linh lực của hắn không bị áp chế nghiêm trọng ở đây, thì hắn đều có thể trực tiếp phá hủy luôn cả mộ phần.
Đối với một tu luyện giả mà thực lực đã gần đạt đến cảnh giới tiên nhân mà nói, đây không phải là một sự khiêu chiến lớn!
Tô Tiểu Bạch là người như vậy.
Tư duy đầy tính sáng tạo.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...