"Là như vậy sao!"
Kha Sương nghe xong lời nói vô cùng chấn động kia của Tô Tiểu Bạch, cũng sửng sốt trong chốc lát, mới vô cùng kích động nói: "Thật là khó hiểu! Tại sao lại như vậy chứ? Lần đầu tiên ta nghe nói đến sinh vật còn có thể là một bộ phận của bản thân kiến trúc!"
"Ừ, đối với những người lần đầu nghe đến khái niệm này, thì đây thực sự là một sự đã kích không nhẹ, khó hiểu cũng là bình thường."
Tô Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà, các ngươi suy nghĩ kỹ càng một chút, sẽ phát hiện không có gì là khó hiểu.
còn tại sao lại nói như vậy, tất nhiên là bởi vì các ngươi hoàn toàn coi nó như một cơ quan có sự sống mà không phải là một đồ vật bình thường?"
"Thì ra là thế."
Kha Tuyết nghe thấy lời này, cái hiểu cái không gật gật đầu, tiếp theo nói: "Nếu nói như vậy, phải chăng cũng có thể cho rằng, những quái vật này có mối liên hệ như thế nào với mê cung, mà có thể khiến cho chúng trở thành một phần của mê cung này?"
"Đúng vậy, có rất nhiều cách giải thích, nhưng nói chung là bản thân của những khái niệm này không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Chỉ cần biết là những quái vật này đều không phải những sinh vật bình thường là được rồi.
Thông qua việc chúng nó không thể kích hoạt cơ quan là có thể nhìn ra, những quái vật này có một mối quan hệ đặc biệt với mê cung."
"Mối quan hệ đặc biệt à."
Kha Sương nhẩm lại lời này, không khỏi lại kích động lên: "Thật sự là khiến cho người ta khó có thể tin, đến bây giờ đều cảm thấy tất cả những chuyện này đều không hề thực tế.
Vậy mà thật sự tồn tại loại quan hệ cộng sinh đặc biệt này sao?"
"Cảm thấy không thực tế cũng không có gì kỳ quái.
Dù sao thì chúng ta cũng đang ở bên trong ảo cảnh."
Tô Tiểu Bạch nói tới đây, hơi dừng lại một chút, ngay sau đó lại mở miệng nói tiếp: "Đương nhiên, không phải là bởi vì ở trong ảo cảnh, cho nên cách thức liên hệ kiểu này chỉ giới hạn bên trong hoàn cảnh không thật, ảo giác mà thôi.
Thực tế cũng tồn tại yêu ma loại này."
"Thật vậy chăng?"
Kha Tuyết luôn có lòng hiếu kỳ rất lớn, khi nghe được Tô Tiểu Bạch nói như vậy, tức khắc lại có vẻ càng thêm kích động, vì thế vội vàng lại hỏi: "Tiểu Bạch, phải chăng trong đời thật đã từng gặp được kẻ địch như vậy?"
"Đúng vậy."
Tô Tiểu Bạch nhìn vị trí của kẻ địch, nhíu nhíu mày, nói: "Lúc trước khi ta gặp được kẻ địch như vậy, sau khi đánh nhau, tiếp theo phát hiện thằng cha này đánh kiểu gì cũng không đánh chết được hắn, rồi sau lại chú ý tới, người này lại liên kết với một nơi có hơi thở thần bí của một dòng suối!"
"Thì ra là vậy."
Kha Sương nghe xong cũng cảm thấy vô cùng giật mình, ngay sau đó lại hỏi: "Vậy Tiểu Bạch, cuối cùng làm thế nào để chiến thắng hắn?"
"Đơn giản."
Tô Tiểu Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta làm nổ dòng suố, đương nhiên là cắt đứt được mối liên hệ giữa hắn, vì thế người này lại trở về có thể bị giết chết như thường.
Bởi vậy, ta chém một đao qua, lấy mạng chó của hắn.
Các ngươi biết câu chuyện này nói cho chúng ta đạo lý gì không?"
"Đạo lý gì?"
Kha Tuyết cảm thấy vô cùng thú vị, hỏi.
"Đó là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng! Dựa vào tác nhân bên ngoài mà có được sự vô địch, vĩnh viễn đều không phải là vô địch chân chính."
Tô Tiểu Bạch sâu xa nói, đột nhiên khiến cho Kha Sương Kha Tuyết như hiểu ra nhiều điều.
Các nàng lập tức hiểu thấu đáo được một đạo lý quan trọng nư vậy, tức khắc cảm thấy, những lời mà Tô Tiểu Bạch nói vô cùng thâm sâu, trong lời nói còn chứa đựng thiền học!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...