Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện
Tô Tiểu Bạch đi vào trong Chung Nam Sơn.
Trong quá trình đi vào, hắn cực kỳ cảnh giác.
Hắn lo sợ không biết có phải là một khi bước vào trong đó thì sẽ bị sinh vật đó công kích hay không, nhưng thực tế thì không có.
Hơn nữa, yêu ma trong Chung Nam Sơn cũng ít hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.
Hoặc có thể nói là cũng không ít nhưng mà tính tình của bọn nó đều tương đối ấm áp, không thích công kích người thôi.
Hoặc là bọn chúng cực kỳ thông minh, hơn nữa còn am hiểu phân biệt khí tức của nhân loại.
Nếu thật sự như vậy thì chứng tỏ linh trí của bọn chúng không thấp.
Biết không thể chiến thắng địch nhân trước mắt thì cái gì cũng không làm!
Tô Tiểu Bạch thích loại yêu thú có lý trí như vậy.
Không thì hắn còn phải một đường giết vào trong, quá phiền phức.
Hắn không có rãnh làm như vậy.
Hắn vẫn hi vọng đám yêu thú có thể hiểu lý lẽ một chút, không có làm hắn bị vướng víu.
Nên tránh thì tránh hết ra.
Đừng có cảm thấy mình có thể giết hắn rồi chạy tới làm phiền hắn! Tô Tiểu Bạch hoàn toàn không cảm thấy hành vi không biết tự lượng sức mình như thế này thú vị ở chỗ nào.
Bởi vì cho dù xảy ra bất kỳ tình huống gì thì hắn cũng sẽ vì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà sẽ giết sạch đám yêu thú đó trong nháy mắt! Không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Mà hắn làm như vậy cũng không có gì phải kinh ngạc cả.
Tất cả là vì Tô Tiểu Bạch hoàn toàn không rãnh chơi với đám yêu thú này.
Đúng vậy, Tô Tiểu Bạch thích dùng chúng nó để luyện tập, nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Luôn có yêu thú không biết tốt xấu không ngừng nhào tới phát động công kích, như vậy hắn cũng sẽ cảm thấy rất phiền, mà cái mà Tô Tiểu Bạch gọi là luyện tập, nói đúng hơn là hắn muốn thử xem chiêu thức mà mình mới sáng tạo ra nó có bao nhiêu uy lực, có dùng được hay không, có cần phải cải tiến lại ở chỗ nào hay không.
Pháp thuật phát triển luôn luôn cần tiến hành theo chất lượng, không ai mới bắt đầu thì có thể sử dụng pháp thuật thành thục được.
Đều phải trải qua quá trình làm quen cho tới quen tay hay làm.
Phát minh ra pháp thuật trước giờ chưa từng có là một chuyện rất tiêu hao tinh lực.
Hơn nữa, đa số mọi người tự sáng tạo pháp thuật cuối cùng đều được chứng minh là rất khó dùng, hoàn toàn không đáng kể chút nào.
Nhưng mà đây cũng là chuyện bất khả kháng, dù sao bản chất của pháp thuật chính là như vậy, chỉ tính riêng về mức tiêu hao linh lực và mức độ sát thương mà nó gây ra thì rất nhiều pháp thuật đều không đạt tiêu chuẩn.
Nhưng chỉ cần bọn chúng có những ưu thế khác là tốt rồi.
Cho dù chỉ có một chút xíu ưu thế thôi thì cũng không thành vấn đề.
Một chút ưu thế này sẽ trở thành chìa khóa cho thắng lợi.
Cho dù pháp thuật này chỉ dùng để cho đẹp mắt thôi thì cũng không có vấn đề gì lớn cả, dù sao dưới tình huống không thiếu pháp thuật thì cũng có thể dùng nó biểu diễn chơi một chút.
Vấn đề không lớn.
Chỉ có thể nói, muốn tự phát minh pháp thuật, còn muốn cho pháp thuật này có tác dụng trong thực chiến thì phải nói là khó lại càng thêm khó.
Cũng chỉ có cường giả như là Tô Tiểu Bạch, hơn nữa còn là cường giả có tư chất trong phát minh pháp thuật thì mới có thể phát minh ra pháp thuật có tác dụng trong thực chiến được.
Sở dĩ nói như vậy là vì nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Đó chính là quá trình nghiên cứu phát mình ra pháp thuật này thì cần người phát minh phải có trí óc cực kỳ tốt, còn phải có lực khống chế pháp thuật cực kỳ mạnh mẽ nữa mới được, người bình thường thì hoàn toàn không thể đạt tới yêu cầu, cho dù đạt tới ba mươi phần trăm thì cũng đã rất đáng quý rồi.
Như vậy có thể thấy được để phát minh ra được một pháp thuật thì sẽ khó khăn tới cỡ nào.
Phiên bản pháp thuật đầu tiên mới được phát minh ra thì thường sẽ rất khó dùng, hoặc là uy lực của nó không được lý tưởng cho lắm, hoặc là nó không thể công kích trúng mục tiêu.
Nhưng cái này không phải vấn đề gì lớn, vấn đề lớn nhất là nó tiêu hao quá nhiều linh lực.
Tính thực dụng không cao, đây là một điểm yếu hết sức trí mạng, không phải là người nào cũng có thể không mượn dùng linh lực mà vẫn có thể thi pháp được như Tô Tiểu Bạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...