Tô Tiểu Bạch nhìn bốn phía.
Hắn rơi vào trầm mặc.
Trên đất có rất nhiều thi thể.
Biểu cảm của Kha Sương và Kha Tuyết vô cùng nặng nề.
Hai người cùng ngồi xổm xuống kiểm tra khí tức của những thi thể này, có vẻ như còn có một tia hi vọng, hi vọng bọn họ có thể động.
Nhưng mà bọn họ đã chết.
Người chết không thể phục sinh.
Yêu tộc, cũng giống vậy.
Tô Tiểu Bạch nhìn thấy hết, thở dài.
Hắn cảm thấy rất áy náy.
Hắn cảm thấy, nếu như không phải lúc trước mình không thể ngăn chặn Ám Dạ Ma Tôn thì Kha Sương và Kha Tuyết cũng sẽ không vì ngăn cản hắn mà hiện ra chân thân, như vậy, Thanh Khâu Hồ Tộc sẽ không bị trả thù.
Toàn bộ tai họa là từ hắn mà ra.Hắn cảm thấy mình có nghĩa vụ trợ giúp Thanh Khâu giải quyết đợt kiếp nạn này.
Đây cũng là một loại đền bù, là cách hắn chuộc tội.
Tựa hồ nhận ra ý nghĩ của Tô Tiểu Bạch, Kha Sương đang ôm thi thể của một con Thanh Khâu Hồ, ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén bi thương, an ủi hắn: "Tiểu Bạch, ngươi đừng tự trách, Tất cả không phải là lỗi của ngươi!”
"Đúng vậy!" Kha Tuyết nắm chặt nắm đấm, thở phì phò kêu lên: "Tất cả đều là do đám người trong Ma Vực hại! Bọn họ phải trả giá, nợ máu trả bằng máu!"
"Ta biết.
Nhưng ta vẫn có trách nhiệm trong chuyện này." Tô Tiểu Bạch mở miệng, bình tĩnh nói: "Nếu như ta có thể mạnh mẽ hơn một chút, lúc ấy ta có thể ngăn cản Ám Dạ Ma Tôn thoát khỏi chiến trường.
Như vậy, bọn chúng cũng sẽ không tới trả thù các ngươi được, đúng không? Hoặc là, chủ yếu bọn chúng làm như vậy là vì muốn trả thù ta.
Dù sao Hồng Thi Vương và Đồng Phát Ma Đạo Nhân đều bị ta giết, chắc chắn bọn chúng nhịn không được!”
"Ám Dạ Ma Tôn mạnh mẽ như vậy, một lòng muốn chạy trốn, ngươi không khống chế hắn được thì cũng bình thường mà." Kha Sương an ủi hắn: "Như vậy thì sao có thể trách ngươi được chứ? Ngươi đã đủ mạnh mẽ rồi, Tiểu Bạch! Muốn trách thì cũng phải trách chúng ta không cẩn thận!”
"Tỷ tỷ nói đúng." Kha Tuyết cũng nói góp vào: "Tiểu Bạch, ngươi đã làm tốt lắm rồi! Lúc ấy chúng ta muốn ngăn cản hắn rời đi thì chắc chắn phải hiện ra nguyên hình, cho nên kiếp nạn này cũng không thể tránh khỏi...!có thể nói là thiên ý!”
Hai chữ này lọt vào trong lỗ tài Tô Tiểu Bạch, khiến hắn cảm thấy rất chói tai, đúng là cái gọi là thiên ý khiến hắn cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa châm chọc.
Nếu như đây chính là thiên ý thì rốt cuộc lão thiên gia có ý gì? Người tốt không có hảo báo, thiên ý chính là như vậy sao? Nếu như vậy thì cho dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể để cho người xấu sống ngàn năm.
Thanh Khâu Hồ Tộc trước giờ đều rất lương thiện, vậy mà hôm nay lại gặp phải kiếp nạn thê thảm như vậy.
Hành vi của hung thủ làm ra chuyện này khiến ai nhìn thấy cũng giận sôi máu lên!
Tô Tiểu Bạch rất tức giận với chuyện này, càng nghĩ càng phẫn nộ.
Không sai, ma tướng và các ma thú đồ diệt cả thôn xóm này, nhưng mà không chỉ như vậy, hung thủ không chỉ có mình bọn chúng, còn có tổ chức mà ma tướng đó lệ thuộc vào! Chính là Ma Vực.
Có lẽ không thể xem Ma Vực như một tổ chức, nó chỉ là một vùng đất mà thôi.
Nhưng theo Tô Tiểu Bạch thì bây giờ Ma Vực đã không khác gì một tổ chức rồi.
Bọn chúng đã dám tới tập kích nơi này thì sau này đừng mong mình sẽ có kết cục tốt gì!
Tô Tiểu Bạch nhất định sẽ khiến cho bọn chúng phải trả giá đắt, đến lúc đó có bao nhiêu người thì tính bấy nhiêu người, toàn bộ đều đầu rơi xuống đất, không một ai có thể chạy thoát được!
Tô Tiểu Bạch lo lắng, những thi thể mà bọn họ nhìn thấy trước mắt không phải là toàn bộ người đã tử thương.
Bởi vậy, hắn lập tức hành động, đi tìm xem những tộc nhân còn lại đang ở đâu.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...