Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện
Sự thật đúng như những gì Huyết Hà Lão Tổ nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tiếp tục chờ đợi như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Chắc chắn phải rút lui.
Nếu còn chờ ở đây nữa thì cũng chỉ có thể thông qua ma kính mà quan sát tình hình chiến trường như thế nào thôi.
Nhưng bây giờ bọn họ đã không cần phải xem nữa, chiến đấu tiếp theo cũng không có gì đặc sắc, cũng không có cơ hội lật ngược tình thế.
Ma thú vương Tam Đầu Sư Hổ Thú ở vùng này đã bị giết chết, sẽ không còn ma thú mạnh mẽ nào chạy tới tấn công Diệu Hoa Môn nữa.
như vậy thì còn ở lại đây để làm gì nữa?
Có vẻ như là không có lý do gì mà phải ở lại hết.
Dù sao tình hình bây giờ cũng chỉ là sẽ có ma thú điên cuồng tấn công Diệu Hoa Môn thôi.
Ở lại xem cũng không có ý nghĩ gì, chắc chắn bọn chúng không hạ được Diệu Hoa Môn.
Mà bọn người Tô Tiểu Bạch cũng sẽ không nhàn rồi, trận chiến này chính là một trận chiến trường kỳ, sẽ kéo dài cho đến khi đại quân ma thú xung quanh đây bị diệt hết thì thôi.
Trước lúc đó thì cũng chỉ là những lần chiến đấu nhàm chán, ba đại cao thủ của Ma Vực cảm thấy không cần phải xem tiếp nữa.
Có thể rời đi rồi.
Dù sao cho dù bây giờ có chờ ở đây nữa thì cũng không tìm được cơ hội tấn công, không phải sao?
Pháp trận hấp dẫn ma thú cũng không cần bọn họ bảo vệ.
Tô Tiểu Bạch này quá mạnh mẽ, một khi hắn phát hiện ra vị trí của pháp trận thì cho dù có rất nhiều binh sĩ Ma Vực và ba đại cao thủ bảo vệ thì cũng sẽ bị Tô Tiểu Bạch phá hủy thôi.
Vấn đề ở đây là pháp trận có bị phát hiện hay không thôi.
Một khi bị phát hiện thì xong đời.
Bởi vậy, cho dù chỉ vì không để cho pháp trận bị phát hiện thì bọn họ cũng nên rút lui hết.
Dù sao mấy người bọn họ ở lại đây thì rất dễ thu hút sự chú ý, khiến cho Tô Tiểu Bạch để mắt tới bọn họ, từ đó mà tìm được pháp trận.
Bọn họ hoàn toàn không thể đối kháng với nam nhân kinh khủng này.
Cho nên cách duy nhất để bảo vệ pháp trận là toàn bộ bọn họ rút lui khỏi nơi đây.
Có những lúc phải làm ra chuyện bất bình thường như vậy, nhưng mà bọn họ cũng bất đắc dĩ lắm mới làm như vậy.
Không lâu sau, người trong Ma Vực bắt đầu rút lui.
Mà Thiên Ảnh Ma Quân cũng bắt đầu huỷ bỏ kết giới ẩn nấp sự tồn tại của bọn họ ở chỗ này.
Một khi kết giới vừa mất thì những người khác sẽ nhìn thấy bọn họ ở chỗ này...
Nhưng mà, hắn sẽ không cho bọn họ có cơ hội đó.
Bây giờ bọn họ phải rút lui gọn gàng mà linh hoạt mới được, tuyệt đối không thể để lại chút manh mối nào.
Thực ra thì bọn họ làm như vậy cũng không sai, bây giờ Tô Tiểu Bạch rất bận rộn.
Hắn thấy Kha Sương và Kha Tuyết có thể tiếp tục chiến đấu thì để hai người ở đây, chạy qua trợ giúp vùng núi phía đông.
Sau đó chính là một trận chiến giằng co dài dằng dặc.
Bọn họ chiến đấu không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, số lượng ma thú dần dần giảm bớt, không còn như thủy triều đánh tới như trước đó nữa.
Không còn là tình huống giết chết một con thì sẽ có một con khác bù vào vị trí trống đó nữa.
Nhưng mà, lúc này, số lượng của bọn chúng vẫn rất đông.
Pháp trận do đám người có tâm tư ác độc trong Ma Vực bày ra vẫn không ngừng hấp dẫn đám ma thú tới đây.
Cũng may là không chỉ số lượng ma thú giảm dần mà người trong môn phái cũng lần lượt xuống núi tiếp viện.
Người đầu tiên đi xuống núi là trưởng lão Hà Chấn Đông.
Từ từ, các trưởng lão khác cũng dẫn theo các đệ tử xuống núi chiến đấu.
Cuối cùng, sau bảy ngày bảy đêm, tất cả ma thú xung quanh đều bị giết sạch.
Bốn phía xung quanh Diệu Hoa Môn đã trở thành một vùng núi thây biển máu, trăm ngàn thi thể của ma thú chồng chất ở đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...