Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện
Câu nói này lập tức khiến Minh Hà Lão Tổ trong lòng giật thót.
Hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trực tiếp mượn dùng tự nhiên pháp tắc? Là sao, không cần dùng linh lực làm chất môi giới hay sao?
"Đúng là hoang đường! Sao có chuyện đó được?"
Minh Hà Lão Tổ cắn răng, gằn từng chữ.
"Ngươi không hiểu sao? Nói nhảm, ta cũng như vậy đó!" Thiên Ảnh Ma Quân hừ một tiếng: "Bây giờ Tô Tiểu Bạch đã có thể làm được như vậy, mà bây giờ hắn vẫn còn chưa mạnh lắm, ai biết sao này hắn sẽ đạt tới trình độ nào? Đến lúc đó có lẽ hắn chỉ cần động một đầu ngón tay là sẽ sơn băng địa liệt!"
Lời ấy không giả.
Đúng như ý trên mặt chữ.
Dù sao, bọn chúng đều là thuộc tính thổ, nếu suy xét đến cùng thì nguyên tố thổ vẫn thuộc về sức mạnh tự nhiên, như vậy, tự nhiên chi lực có thể trực tiếp khiến cho một ngọn núi sụp đổ cũng không phải là không thể.
Đến lúc đó, có thể nói là Tô Tiểu Bạch có thể giết người ngoài ngàn dặm.
Thấy ngọn núi nào không vừa mắt thì chỉ cần một nén nhang là có thể thi pháp khiến cho nó hoàn toàn sụp đổ, vỡ thành từng mảnh vỡ chừng bàn tay, lúc đó hắn chỉ cần hốt đổ xuống sông biển là xong.
Chỉ nghĩ tới đây thôi thì đã cảm thấy kinh khủng rồi.
Thậm chí Thiên Ảnh Ma Quân còn rất bực bội vì Ám Dạ Ma Tôn làm gì không làm, tự nhiên chạy tới Thanh Dương Thôn gây chuyện làm cái gì.
Nếu hắn không tự tiện chạy đến đó gây chuyện thì đâu có trêu chọc đến Tô Tiểu Bạch?
Bây giờ, đã xung đột đến mức này rồi, bọn họ đã đâm lao thì phải theo lao.
Nhất định phải huyết tẩy Diệu Hoa Môn, giết sạch bọn họ mới giữ được thể diện, nếu không thì sau này làm sao giữ được hình tượng đáng sợ của Ma Vực nữa?
Giết ba cao thủ bên phe bọn họ, kết quả hung thủ không những không trả giá đắt mà ngược lại bọn họ lại là người phải chạy trối chết? Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến cho người nghe được cười đến rớt cả răng! Bây giờ Thiên Ảnh Ma Quân chỉ đành gửi hi vọng vào hai con ma thú vương đó, mong là tụi nó đủ mạnh để có thể giết chết được Tô Tiểu Bạch.
Chỉ cần Tô Tiểu Bạch chết thì chắc chắn Diệu Hoa Môn cũng sẽ xong! Tất cả bọn họ có chắp cánh cũng không thoát được!
Đừng mong chạy được một người nào cả!
Lúc này Tô Tiểu Bạch đang không ngừng chiến đấu, phát hiện không những số lượng ma thú tiến công không có giảm bớt mà còn tăng lên thêm.
Lúc này, hắn cảm ứng được khu vực mà hai vị thê tử của mình đang phòng thủ lại có một đám ma thú mới chạy tới!
Chuyện này rất không bình thường!
Tô Tiểu Bạch thông qua khí tức cảm ứng được, biết hai người Kha Sương và Kha Tuyết khó mà ngăn được bọn chúng.
Bây giờ, hắn nên đi giúp bọn họ mới đúng, nhưng tiếc là giờ hắn không rảnh tay.
Lúc này hắn phải ở đây trấn thủ đại trận hộ sơn, nếu hắn bỏ đi, đại trận bị phá thì sẽ khiến cho đám ma thú xâm nhập vào trong môn pháp.
Đến lúc đó, chắc chắn môn phái sẽ bị tử thương thảm trọng!
Bởi vì bây giờ Diệu Hoa Môn không còn ai có thể chiến đấu được cả!
Người duy nhất còn có thể duy trì sức chiến đấu chính là tông chủ Thôi Trường Phong, lúc này hắn còn ở bên phía nam, không ngừng tiêu hao thể lực của mình, liều mạng sử dụng cấm thuật, hao tổn căn cơ để chèo chống.
Mà đám trưởng lão do Hà Chấn Đông dẫn đầu thì đã bị thương nghiêm trọng, hoàn toàn không thể chiến đấu.
Trưởng lão còn như vậy chứ đừng nói chi là đệ tử!
Mặc dù bây giờ vẫn còn có một ít đệ tử vẫn có thể chiến đấu được nhưng so với đám ma thú này thì các đệ tử đó quá yếu.
Chỉ cần có một con ma thú xâm nhập vào được thì toàn bộ đệ tử còn chiến đấu được cộng lại cũng không đủ cho nó đánh!
Bởi vậy, đại trận hộ sơn tuyệt đối không thể bị phá vỡ được.
Cho dù hắn có mạnh như thế nào đi nữa thì cũng không thể đồng thời ngăn cản tất cả ma thú đi vào, chắc chắn sẽ có cá lọt lưới.
Huống chi còn có không ít ma thú phi hành đang có mặt ở đây! Bọn chúng tinh thông đánh du kích, cho dù chỉ bay trên không rồi công kích xuống hay công kích từ xa thì cũng rất khó giải quyết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...