Mà trong lúc mấy người Thôi Trường Phong đang cố gắng chữa trị trận pháp thì đột nhiên bọn họ cảm nhận được một cảm giác nguy cơ đáng sợ ập tới.
Trước đó chỉ là trực giác của Thôi Trường Phong mà bây giờ đã có thể nhìn thấy cách đó không xa có bụi mù tung bay, còn có một luồng khí tức đáng sợ phóng lên tận trời, cho dù là cường giả đã trải qua vô số chiến đấu như Thôi Trường Phong cũng thay đổi sắc mặt, bởi vì Thôi Trường Phong cảm nhận được có vẻ như người tới tập kích Diệu Hoa Môn cũng không phải là cường giả ma đạo mà là một đám ma thú đáng sợ.
Phải biết những ma thú này không hề tầm thường, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là những cường giả ma đạo đó cũng khó mà đối phó được với đại quân ma thú mạnh mẽ như thế.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là cho dù có cường giả muốn quyết tâm tiêu diệt Diệu Hoa Môn nhưng nếu Thôi Trường Phong có thể đưa ra đầy đủ lợi ích thì nói không chừng hắn có thể thuyết phục cường giả ma đạo đó rút quân, cùng lắm thì tổn thất một chút vật tư, nhưng những ma thú đáng sợ này thì không giống với nhân loại, một khi ma thú nổi điên lên thì sẽ cực kỳ hung ác.
Thậm chí có thể nói là không lý trí chút nào, đúng nghĩa với một cỗ máy chiến đấu.
Cho nên so với những người tu luyện ma đạo đó thì Thôi Trường Phong, thậm chí là Tô Tiểu Bạch e ngại đám ma thú này hơn.
Mà lúc này, không biết những ma thú đó bị kích thích gì mà từng con ma thú đều rơi vào trạng thái điên cuồng, từ chỗ xa mấy trăm dặm nhanh chóng chạy tới tập kích Diệu Hoa Môn.
Lúc này, dù là Thôi Trường Phong thì cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, bị hù tới sắc mặt trắng bệch, mà đúng lúc này, cảnh tượng khiến Thôi Trường Phong càng khó tin hơn xuất hiện.
Chỉ thấy Tô Tiểu Bạch chỉ chỉ một hướng khác nói: "Có vẻ như cái hướng đó cũng có đại quân ma thú, ma khí thật dày đặc, có thể nói là ngút trời, không biết có bao nhiêu, sợ là phải có chừng hàng ngàn hàng vạn!"
Lúc này sắc mặt Tô Tiểu Bạch cũng biến trở nên vô cùng nghiêm túc, mặc dù thực lực của Tô Tiểu Bạch cực kỳ mạnh mẽ nhưng đối mặt với nhiều ma thú tiến công như vậy thì Tô Tiểu Bạch cũng biết chỉ cần mình hơi sai lầm một chút thôi thì sẽ bỏ mạng ở đây.
Tu luyện lâu như vậy, đạt được tu vi thông thiên mãnh liệt như vậy, nếu như chết ở chỗ này thì Tô Tiểu Bạch cảm thấy rất là không đáng, nhưng bây giờ, nguy cơ càng đáng sợ hơn xuất hiện.
Mấy người Kha Sương và Kha Tuyết phát hiện ra hai hướng khác cũng có rất nhiều ma thú đánh tới, có bay trên bầu trời, có chạy dưới mặt đất, thậm chí còn có mây đen đáng sợ ập tới.
Trên bầu trời còn có ma khí đáng sợ, phong bế toàn bộ bầu trời, lúc này đã không còn thấy được mặt trời nữa, bầu trời chỉ là một khoảng không màu xámbao phủ trên đầu, khiến cho lòng người bàng hoàng.
Tô Tiểu Bạch thở dài một tiếng, hắn biết bây giờ chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là huyết chiến đến cùng, bây giờ đại trận hộ sơn còn chưa được chữa trị xong.
...!.
.
.
.
.
Mà lúc này, Thôi Trường Phong đứng ra nói: "Ta đi trò chuyện với thủ lĩnh của đám ma thú đó thử xem, nếu không được thì gọi một người đi hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, sau đó Tô Tiểu Bạch ngươi tu sửa trận pháp?”
"Nhiệm vụ tu sửa đại trận hộ sơn giao cho ngươi, nếu như ta có bỏ mạng ở đây thì ngươi hãy giúp ta bảo vệ bọn họ cho tốt, đây là nguyện vọng sau cùng của ta."
Tô Tiểu Bạch gật đầu một cái, nói: "Theo lý thuyết thì ta rất ủng hộ ngươi, nhưng mà thực tế thì ta không thể để cho ngươi đi làm như vậy được, ta cảm thấy nên để cho ta đi thì tốt hơn!”
"Dù sao tu vi của ta cao hơn ngươi một chút, cho dù những ma thú đó có muốn giết chết ta thì cũng rất khó, ta đánh không lại bọn chúng thì cũng có thể chạy thoát được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...