Lúc này Thôi Trường Phong nói: "Giặc cùng đường chớ đuổi, bây giờ có đuổi theo bọn họ thì cũng vô dụng, đám người đó đã bị đánh thành trọng thương, không bế quan chữa trị một thời gian thì không được, sẽ không đi ra làm hại nhân gian, không cần thiết phải đuổi theo không bỏ, chém tận giết tuyệt, không khéo khiến cho bọn gia hỏa này phản công trước khi chết thì e là được không bằng mất!"
Tô Tiểu Bạch gật đầu một cái, hiển nhiên bây giờ chém giết những đệ tử cấp thấp của ma đạo này mới là chính đạo.
Lúc này, bọn người Tô Tiểu Bạch và Thôi Trường Phong tinh thần phấn chấn, chuyển thủ làm công, trước đó bọn họ núp trong đại trận hộ sơn, chèo chống đại trận, chống cự vô số đạo ma lôi công kích bên ngoài.
Mà bây giờ ba đại cự đầu đều đã bị đánh đến bỏ chạy, đã không còn ba đại cự đầu vận chuyển pháp lực, ma lôi thiểm điện trên bầu trời cũng biến mất.
Lúc này, Thôi Trường Phong và Tô Tiểu Bạch suất lĩnh chúng đệ tử của Diệu Hoa Môn truy sát những đệ tử của ma đạo, bấy giờ, trong tay Tô Tiểu Bạch cầm hai thanh ma đao, sử dụng vô cùng thành thục.
Hai thanh ma đao này vốn là do Minh Hà Lão Tổ hao phí rất nhiều tâm huyết chế tạo thành.
Bây giờ Minh Hà Lão Tổ không những thiếu chút nữa bị Tô Tiểu Bạch đánh chết mà vũ khí của hắn cũng rơi vào trong tay Tô Tiểu Bạch, chuyện này khiến Tô Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ.
Nhưng đồng thời Minh Hà Lão Tổ cũng hận Tô Tiểu Bạch đến tận xương tủy, bây giờ đã kết thành đại thù sinh tử, e là sau này Minh Hà Lão Tổ sẽ nghĩ tất cả biện pháp đối phó Tô Tiểu Bạch, cho đến khi chém chết Tô Tiểu Bạch mới thôi.
Tô Tiểu Bạch vận dụng năng lượng tự nhiên nắm hai thanh ma đao trong tay, hai thanh ma đao dường như lưỡi hái tử thần, thu gặt lấy tính mệnh của những đệ tử của ma đạo này.
Một chém chém ra, năng lượng tự nhiên mênh mông gia trì lên ma đao này, dường như biển gầm, những đệ tử của ma đạo đều có tu vi và đẳng cấp không cao, gần như là chỉ trong nháy mắt thì bị một đạo đao khí chém cho thần hồn đều tán, nhục thân tan thành mây khói trong khoảng khắc.
Lúc này Thôi Trường Phong cầm một thanh trường kiếm trong tay, dẫn theo các đệ tử của Diệu Hoa Môn trùng sát qua, đám người trong ma đạo tổn thương thảm trọng, vốn có ba đại cự đầu đứng trước ứng phó với đám cường giả của Diệu Hoa Môn, mà bây giờ ba cự đầu đã không lo được cho chính bọn họ, ôm đầu chạy trốn trước, bây giờ các cường giả của Diệu Hoa Môn xông qua giết bọn chúng, có thể nói là cực kỳ bi thảm.
Người trong ma đạo thì thường tàn nhẫn máu lạnh, tỏng mắt ba cự đầu thì những đệ tử ma đạo cấp thấp này không khác gì đám sâu kiến, mục đích phái những người này ra chính là để làm tốt thí, mà bây giờ để những người này ở lại bọc hậu, có thể hơi ngăn cản các cường giả Diệu Hoa Môn truy sát một chút thì cũng coi như là dùng hết tác dụng.
Tô Tiểu Bạch và Thôi Trường Phong giết hơn phân nữa đệ tử ma đạo, chúng đệ tử của Diệu Hoa Môn cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn, vốn bọn họ cho là mình gặp phải tai hoạ ngập đầu, mà bây giờ đối thủ lại bị bọn họ đánh bại, thắng lợi trước mặt khiến bọn họ không nhịn được vui mừng.
Càng quan trọng hơn là bọn họ chém giết rất nhiều đệ tử ma đạo, cũng thu được không ít vật tư, mặc dù không thể nói là phong phú nhưng ít cũng đỡ hơn là không có.
Trên bầu trời, Huyết Hà Lão Tổ và Thiên Ảnh Ma Quân với Minh Hà Lão Tổ hóa thành ba đạo trường hồng nhanh chóng rời khỏi Diệu Hoa Môn, lúc này trong lòng bọn họ cực kỳ hối hận.
Sớm biết như vậy thì bọn họ đã không đến tấn công Diệu Hoa Môn rồi, bây giờ mất cả chì lẫn chài, chẳng những tổn thương nhiều đệ tử ma đạo như vậy, bây giờ bọn họ còn bị đánh thành trọng thương, nếu biết trước như vậy thì bọn họ đã không làm rồi!
Lúc này, Minh Hà Lão Tổ cắn răng, cả giận nói: "Cái tên Tô Tiểu Bạch đó, một ngày nào đó lão phu sẽ chém hắn thành muôn mảnh, cái tên khốn kiếp đó không những đánh lão phu trọng thương mà còn cướp đi ma đao của lão phu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...