Kim quang từ trận pháp của Diệu Hoa Môn chiếu ra bốn phía, có thể nói là kinh khủng, từng đạo ánh sáng lung linh phủ khắp núi đồi, khiến cho lòng người bàng hoàng, nhưng mà đám người cũng biết trận pháp này là vách ngăn sau cùng.
Nếu trận pháp này không thể chống cự thì sợ là hôm nay Diệu Hoa Môn sẽ có họa sát thân, nhưng cho dù hôm nay những cường giả ma đạo đều tới tấn công Diệu Hoa Môn nhưng bọn họ cũng không có ý định đầu hàng, bởi vì bọn họ biết, đối thủ hung tàn, nếu không chống lại thì chỉ có một con đường chết.
Lúc này Kha Tuyết Kha Sương cũng gia nhập chiến đoàn, trợ giúp các đệ tử của Diệu Hoa Môn bổ sung trận pháp phòng ngự, trong lúc nhất thời, năng lượng sôi trào mãnh liệt, từng đạo ma lôi oanh kích mà tới, tạo nên từng gợn sóng.
Mấy vị đại năng ma đạo thấy thế thì nhíu chặt mày, hiển nhiên bọn họ không ngờ Diệu Hoa Môn lại còn có lực lượng như thế, vốn cho là thi triển đại trận thì có thể đánh tan bọn họ, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại chống đỡ được.
Minh Hà Lão Tổ cười lạnh trong lòng: "Chống lại được nhất thời, ta cũng không tin các ngươi có thể chống lại được cả một đời, tình huống của ngươi bây giờ, nếu đánh lâu dài thì các ngươi tuyệt đối không được!"
Thiên Ảnh Ma Quân cũng nở nụ cười đắc ý, hắn tự nghĩ trận chiến ngày hôm nay bọn họ tất thắng.
Diệu Hoa Môn sớm muộn gì cũng bị công phá.
Sau đó có Ma Tôn ra lênh: "Các ma tử ma tôn nghe lệnh, toàn lực tiến công, hôm nay phải bắt được đám người này, nếu có ngươi nào không theo, giết không tha!”
Được trận pháp mênh mông gia trì, đám ma tử ma này khí thế phóng đại, trên người có khí đen sôi trào mãnh liệt, trên trời có ma lực lóng lánh, phát ra từng tiếng vang quỷ dị, không ngừng oanh kích đại trận.
Sắc mặt Thôi Trường Phong cũng trở nên rất khó coi, bởi vì bây giờ Thôi Trường Phong cũng không xác định được trận pháp này có thể ngăn cản được mấy vạn ma đạo lôi hay không.
Nhưng mà Thôi Trường Phong là tông chủ Diệu Hoa Môn, lúc này hắn tuyệt đối không thể lui lại, cũng tuyệt đối không thể thất bại, một khi chiến bại thì chắc chắn Diệu Hoa Môn khó mà thoát khỏi họa sát thân, vạn năm cơ nghiệp của Diệu Hoa Môn cũng sẽ chết ở trong tay của hắn, hắn cũng không mặt mũi nào đi gặp tông chủ đời trước.
Thôi Trường Phong nổi giận gầm lên một tiếng, pháp lực tuôn ra như suối, bây giờ không phải là lúc tiết kiệm pháp lực, hắn biết mình nhất định phải dốc hết toàn lực duy trì đại trận.
Mà lúc này, các trưởng lão khác cũng lòng đầy căm phẫn, dốc hết toàn lực, chỉ cần có thể duy trì được đại trận của Diệu Hoa Môn, ngăn cản được Ma Môn tấn công, nhưng người này cũng bắt đầu liều mạng.
Lúc này, Huyết Hà Lão Tổ bạo hống một tiếng, hóa thành một đạo hồng quang màu máu, nhảy vào trong đại trận, trong lúc nhất thời, khí lưu màu đỏ ngòm mênh mông bay tán loạn, hào quang chói mắt, mặt đất băng liệt.
Lúc này, Huyết Hà Lão Tổ giống như hổ vào bầy dê, muốn phá giải phòng ngự đại trận của Diệu Hoa Môn từ trong nội bộ, nếu có thể phá giải được thì lần này Ma Môn sẽ thắng lợi.
...!...!.
.
.
.
.
Lúc này, Hà Chấn Đông nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên vọt tới ngăn cản Huyết Hà Lão Tổ, không cho Huyết Hà Lão Tổ phá hư trận pháp từ bên trong.
Huyết Hà Lão Tổ trừng mắt cười lên nhưu điên: "Hà Chấn Đông, chỉ với tu vi thiển cận của người mà cũng dám đối nghịch với lão phu, bây giờ cho ngươi một cơ hội, mau mau cút đi, bằng không thì đừng trách lão phu ra tay hung ác, một thân tu vi này của ngươi cũng sẽ tan thành mây khói!"
Hà Chấn Đông lạnh lùng nói: "Đại trượng phu, có việc nên làm, chỗ cần tất có, hôm nay ta tiếc gì một trận chiến!"
Thấy vậy, Huyết Hà Lão Tổ bạo hống một tiếng, đột nhiên vọt tới chỗ Hà Chấn Đông, những nơi đi qua, huyết khí trùng thiên.
Sắc mặt Hà Chấn Đông đại biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...