Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Hỏa cầu và cự nhân do Ám Dạ Ma Tôn hóa thành đụng vào nhau.

"Oanh.

"
Lôi long lồng lộn, tầng mây lăn lộn.

Cường quang khiến cho người ta mở mắt không ra thôn phệ tầm mắt mọi người.

Một đợt sóng xung kích mạnh mẽ khuếch tán, bầu trời bị chấn động đến hơi vỡ vụn.

Tiếng nổ cực lớn vang thẳng lên trời, thôn dân Thanh Dương Thôn đều nằm dài trên đất, như tận thế tới, toàn thân run rẩy, cực kỳ sợ hãi.

Hai con bạch hồ lơ lửng ở trước mặt Tô Tiểu Bạch, đỡ được dư uy của đợt nổ tung này cho hắn.

Bị cường quang vừa rồi làm cho mở mắt không ra, đợi cường quang tản ra, hắn nhìn thấy một con Cửu Vĩ Yêu Hồ và Lục Vĩ Yêu Hồ.

"Kha Sương Kha Tuyết, cám ơn.

" Đương nhiên Tô Tiểu Bạch biết, nếu không phải hai thê tử mình hiện ra bản thể thì hắn không thể không bị thương chút nào như vậy được.


Hắn liếc nhìn hai hồ yêu do hai người biến thành, phát hiện ngoại trừ khí tức có chút không ổn định thì hai tỷ muội không có bị thương.

"Ma đầu đó chết rồi sao?"
"Không biết.

"
"Tiên nhân không có sao chứ?"
Chốc lát sau, một chút thôn dân ngẩng đầu lên, bàn tán ầm ĩ.

Các thôn dân Thanh Dương Thôn nhìn Tô Tiểu Bạch và hai tỷ muội đang lơ lửng trên bầu trời.

Hình thái Linh Hồ của hai tỷ muội khiến cho bọn họ hơi rung động.

"Là là, Cửu Vĩ Linh Hồ.

"
Mặc dù thôn dân trong thôn không biết nhiều về bên ngoài nhưng cũng biết về Hồ Tộc chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết thần thoại.

Chín cái đuôi mang tính tiêu chí của Kha Sương khiến cho thân phận của nàng bại lộ.

"Đó là Hồ Tiên, là do hai tiên nữ lúc nãy biến thành.

" Một vài thôn dân lớn gan suy đoán.

"Khó trách xinh đẹp như vậy, hóa ra là Linh Hồ.

" Các thôn dân khác nghe thôn dân no suy đoán như vậy thì đều tỏ vẻ đồng ý.

"Hẳn là Ám Dạ Ma Tôn đó đã chết rồi chứ.

" Kha Tuyết hóa thành Lục Vĩ Linh Hồ nói.

Tô Tiểu Bạch khống chế cơ thể, bay tới trước mặt hai tỷ muội.

"Hẳn là hài cốt không còn.


" Uy lực của vụ nổ lúc nãy khiến cho giờ Kha Sương vẫn còn khắc sâu trong đầu.

Các nàng cũng dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng chống lại được, Ám Dạ Ma Tôn vốn là nỏ mạnh hết đà thì hẳn là cũng sống không được.

"Sẽ không đơn giản như thế.

" Tô Tiểu Bạch cười.

"Tướng công cười cái gì chứ?" Kha Tuyết và Kha Sương đã khôi phục lại hình người, Kha Tuyết hỏi.

"Ra đi, ngươi trốn không thoát đâu.

" Tô Tiểu Bạch nắm vào trong hư không một cái, thiên địa chi lực mạnh mẽ tụ lại.

Không gian trước mặt ba người bọn họ bị xé nứt ra, một thân ảnh hiện ra…
Kha Sương và Kha Tuyết tập trung nhìn vào thì phát hiện đó chính là Ám Dạ Ma Tôn.

Nhưng bây giờ Ám Dạ Ma Tôn không còn uy phong trước đó.

Ám Dạ Ma Tôn đã khôi lại hình dạng bình thường, áo bào đen rách tung toé, toàn thân máu tươi chảy ròng.

Ám Dạ Ma Tôn mặt mũi tràn đầy đau khổ, trong mắt ẩn chứa hung quang khiến người bình thường không dám nhìn thẳng vào.

Nhìn Tô Tiểu Bạch đang nở nụ cười tươi, Ám Dạ Ma Tôn cắn răng một cái, hắn cảm thấy dáng cười đó cực kỳ chướng mắt.

Toàn thân Ám Dạ Ma Tôn lại hội tụ sát khí, hắn vốn cho rằng mình có thể man thiên quá hải, không ngờ mình vẫn bị Tô Tiểu Bạch xem thấu.


Khí đen do sát khí của Vĩnh Dạ Ma Công hóa thành hình thành một thanh đại đao, được Ám Dạ Ma Tôn nắm trong tay.

"Thế nào, vẫn còn sức đánh tiếp nữa hả?" Tô Tiểu Bạch cũng không cảm thấy uy hiếp gì, cái đại đao do sát khí ngưng tụ này đã không còn lực sát thương gì.

Bây giờ Ám Dạ Ma Tôn đã là thịt cá trên thớt, sống hay chết hoàn toàn nằm trong một ý nghĩ của Tô Tiểu Bạch.

"Tên ghê tởm, Ám Dạ Ma Tôn ta lại bị hạ trong tay ngươi.

" Ám Dạ Ma Tôn run rẩy, suýt nữa không cầm được đại đao trong tay.

"Giết hắn.

"
"Giết hắn.

"
Tiếng gào thét tràn ngập lửa giận của các thôn dân trong Thanh Dương Thôn từ bên dưới vọng lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận