Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Ám Dạ Ma Tôn bị dáng vẻ phong khinh vân đạm của Tô Tiểu Bạch chọc giận, thử hỏi có ai không sợ hãi khi bị khí tức của Ám Dạ Ma Tôn hắn áp chế.
Nhưng Tô Tiểu Bạch lại thờ ơ, còn có thể mở miệng chế giễu.
"Vĩnh Dạ Ma Công, Hắc Ám Bạo Vũ!" Ám Dạ Ma Tôn đưa tay niết ấn, khí đen quanh thân hóa thành một đám mây đen.
Trong mây đen, lôi quang phun trào.
Một giây sau, một cơn mưa đen nhánh trút xuống, giọt mưa như hóa thành mũi tên điên cuồng đánh tới Tô Tiểu Bạch.
"Đông kết!" Tô Tiểu Bạch nắm hai tay lại, mưa to đang phóng tới đứng im trong nháy mắt.
"Tiên nhân, thật mạnh!" Trên mặt đất, thôn dân đang quan chiến ở khắp nơi trong thôn trang nhìn cảnh tượng quỷ dị mưa to đứng im tại chỗ trên bầu trời thì không khỏi lên tiếng kinh hô.
Không phải mưa bị dừng lại mà là biến thành khối băng, năng lượng tiêu hao hết, lơ lửng ở không trung.
"Sao có thể như vậy được!" Chiêu này của Tô Tiểu Bạch khiến con ngươi Ám Dạ Ma Tôn co rụt lại.

Kinh hãi, tuyệt đối kinh hãi.
Ám Dạ Ma Tôn dùng Hắc Ám Bạo Vũ, không biết đã đánh xuyên qua phòng ngự của bao nhiêu cường giả nhân loại.
Phải biết, mưa to này là do sát khí ngưng tụ, số lượng khổng lồ, người tu luyện cùng cấp bậc rất khó mà phòng ngự được nó.
Vốn cho rằng một chiêu này sẽ khiến cho Tô Tiểu Bạch mất đi sức chiến đấu, bây giờ mới biết, là Ám Dạ Ma Tôn hắn quá ngây thơ.
"Trả lại cho ngươi." Tô Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Ám Dạ Ma Tôn, trong lòng hơi khinh thường, chỉ với trình độ này mà cũng mơ tưởng tới thê tử của mình? Không có cửa đâu!
Từng cây băng trụ bị Tô Tiểu Bạch khống chế, nghịch chuyển phương hướng, bắn ngược về phía Ám Dạ Ma Tôn.
"Đột đột đột..." Tiếng xé gió vọng khắp toàn bộ Thanh Dương Thôn, Ám Dạ Ma Tôn cắn răng một cái, một đám khói đen ngưng tụ thành một bức tường lớn ở trước mặt.

Băng trụ điên cuồng đập lên bức tường lớn màu đen.

Vô số bột phấn tản ra, bức tường lớn mấp mô, có vẻ như chống đỡ không bao lâu, cuối cùng, bức tường lớn màu đen vỡ tan, hóa thành khí đen biến mất trong không khí.
Số băng trụ còn lại liên tiếp đánh vào cơ thể Ám Dạ Ma Tôn.
"A ——" Ám Dạ Ma Tôn đau khổ gầm thét.

Thân ảnh trở nên hơi hư ảo.

Bị chiêu số đắc ý của mình đả thương, tôn nghiêm của Tôn giả Ma Vực như Ám Dạ Ma Tôn bị đả kích mạnh.

Bây giờ, nhục thân của hắn bị đánh đến gần như sụp đổ.

Ám Dạ Ma Tôn cố nén đau khổ, ánh mắt hung ác như muốn thôn phệ Tô Tiểu Bạch.
"Tiên nhân cố lên!"
"Xử lý bọn họ! Đuổi bọn họ trở về nơi bọn họ nên ở đi!”
Các thôn dân thấy Ám Dạ Ma Tôn bị thương, sợ hãi tan thành mây khói, tiếng hoan hô vang dậy đất trời.
Nanh vuốt của Ám Dạ Ma Tôn nghe thấy tiếng hoan hô của thôn dân từ bốn phương tám hướng truyền tới thì lực gia trì của Tịch Diệt Trận giảm mạnh.
Kha Sương và Kha Tuyết nắm lấy cơ hội, hóa thành hai bóng hình xinh đẹp qua lại ở giữa đám nanh vuốt.

Đánh ra vô số đòn công kích, như mưa to gió lớn đánh vào đám nanh vuốt của Ma Vực.
Đám nanh vuốt của Ma Vực vội vàng vứt bỏ chiến mà chạy, hóa thành bóng đen vọt về bên cạnh Ám Dạ Ma Tôn.
Kha Sương và Kha Tuyết vận khí bay lên, đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch.
Ba người cùng nhìn nhau, đều nhìn thấy ánh mắt quan tâm của đối phương.

"Đáng chết!" Ám Dạ Ma Tôn nhìn chằm chằm ba người, lại nhìn đám nanh vuốt chật vật sau lưng một chút, hai tay dang ra, ngửa mặt lên trời gào thét: "Vĩnh Dạ Ma Công, ban cho ta lực lượng đi!"
“Không ổn, ma đầu đó còn muốn phản kháng trước khi chết nữa hả?" Kha Tuyết chớp chớp đôi mắt linh động, không hiểu hỏi.
"Có gì đó không đúng."
Kha Sương khẽ chau mày.

Trực giác nói cho nàng biết, Ám Dạ Ma Tôn này tuyệt đối còn có át chủ bài không có thi triển, bây giờ bị bức đến tuyệt lộ, hắn sẽ phản công lần chót.
Tô Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Ám Dạ Ma Tôn, trong lòng của hắn cũng biết rõ chiêu số của Ám Dạ Ma Tôn.
Chỉ là thôn phệ thủ hạ, hiến tế sinh mệnh, tiêu hao mình khiến Vĩnh Dạ Ma Công đạt tới đỉnh phong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui