Giữa hắc quang là một nam tử mặc áo đen.
Nam tử dáng vẻ cũng anh tuấn, hai mắt đỏ hồng, toàn thân tràn ngập sát khí.
Phía sau hắn là một đám tử nhân không chút sinh khí, là nanh vuốt của Ma Vực.
Bọn họ đáp xuống một khoảnh đất trống trong Thanh Dương Thôn, thôn dân chung quanh trợn to mắt, thôn dân nhát gan hoảng sợ chạy trốn tứ phía.
"Đó là! Cường giả Ma Vực!"
"Chạy mau, ma đầu tới, Thanh Dương Thôn gặp phải tai hoạ ngập đầu!"
Mọi người thất kinh la hoảng lên, mấy lão già bình thường đi không nổi nhưng bây giờ cũng liều mạng mà chạy.
Mặc dù thôn dân Thanh Dương Thôn cô lậu quả văn, nhưng nhìn hình dạng và khí tức của người đến thì cũng không khó đoán ra đó là cường giả Ma Vực!
Nam tử chính là Ám Dạ Ma Tôn.
Hắn nhìn chung quanh, cảm nhận được trong thôn có ba luồng khí tức cường giả khiến hắn cũng không dám coi thường.
"Tại sao trong một thôn trang nho nhỏ của nhân tộc lại có khí tức khiến bản tôn cũng cảm thấy mạnh mẽ?"
Ám Dạ Ma Tôn hơi không hiểu, cách đó hơn mấy trượng, một thôn dân Thanh Dương Thôn bị dọa sợ, đứng chết trân ở đó không biết làm sao, nhìn Ám Dạ Ma Tôn, toàn thân phát run.
"Tới!" Ám Dạ Ma Tôn lạnh lùng nói, xòe tay hút lấy thôn dân, cơ thể thôn dân không tự chủ được bay tới.
"Đừng có giết ta!" Thôn dân chật vật ngã trước mặt Ám Dạ Ma Tôn, cực kỳ sợ hãi.
Khí tức giết chóc trên người Ám Dạ Ma Tôn há là một người phàm nho nhỏ như hắn có thể chịu được?
Ám Dạ Ma Tôn ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn tên thôn dân Thanh Dương Thôn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Trong mắt hắn, tính mệnh của thôn dân còn không bằng sâu kiến.
Nhưng bây giờ không phải là lúc bóp chết thôn dân, Ám Dạ Ma Tôn muốn thông qua thôn dân tìm hiểu một chút tình huống trong làng.
Dù sao Ám Dạ Ma Tôn vẫn không dám coi thường ba luồng khí tức cường giả thần bí đó.
"Nói đi, thôn các có phải trong thôn các ngươi có cường giả nhân tộc." Ám Dạ Ma Tôn nhìn chằm chằm thôn dân, ngữ khí âm trầm nói.
Bởi vì trường kỳ tu luyện Vĩnh Dạ Ma Công, lời nói, hành động và cử chỉ của Ám Dạ Ma Tôn đều rất là đáng sợ.
Thôn dân đã bị dọa đến có chút thần chí không rõ, cũng không dám nhìn Ám Dạ Ma Tôn, ấp úng nửa ngày nói không ra lời.
Ám Dạ Ma Tôn nhíu mày, trong mắt thoáng hiện một tia sát ý.
"Đã không có giá trị gì, vậy thì đi chết đi!" Ám Dạ Ma Tôn tụ tập năng lượng trong tay, dao động khủng bố khiến không khí đều trở nên vặn vẹo.
Bây giờ hắn rất muốn tiện tay bóp chết con kiến nhỏ đang sợ vỡ mật trước mắt, sau đó tự mình đi chăm sóc chủ nhân của khí tức mạnh mẽ bí ẩn trong thôn.
"Chết đi!"
Ám Dạ Ma Tôn vung tay lên, ma quang kinh khủng trong tay như có thể thôn phệ tất cả, mắt thấy sắp phai mờ sức sống yếu ớt của thôn dân.
Khi thôn dân mất hết can đảm, nhắm mắt chờ chết, mặt đất đột nhiên phun trào.
Bùn đất hóa thành nê long, vờn quanh thôn dân, hình thành áo giáp kín không kẽ hở.
...!...!.
"Oanh!" Ma quang đánh vào trên khải giáp mà bùn đất hóa thành, triệt tiêu mất đòn công kích trí mạng mà Ám Dạ Ma Tôn dành cho thôn dân Thanh Dương Thôn.
"Ta, ta không chết! Thôn dân mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn.
Một lực hút dẫn dắt thôn dân, ném hắn qua khoảng đất trốn bên cạnh, rời xa sát thần Ám Dạ Ma Tôn."
Thôn dân dốc hết toàn lực đứng dậy, nhìn Ám Dạ Ma Tôn mặt đầy sát ý nhìn ba người mới Tô Tiểu Bạch.
"Hi vọng ân nhân cứu mạng có thể đánh bại ma đầu đó." Thôn dân cầu nguyện trong lòng, vội vàng rời khỏi hiện trường.
Để lại đám người Ám Dạ Ma Tôn giằng co với ba người Tô Tiểu Bạch.
"Các ngươi chính là chủ nhân của khí tức mạnh mẽ mà ta cảm ứng được trong thôn trang nhỏ này sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...