"Hừ, Thôi Trường Phong, đối thủ của ngươi là bản tọa!"
Thiên Ảnh Ma Quân cười lạnh một tiếng, vô số đạo hóa thân sau lưng bỗng nhiên bay vọt lên, vọt thẳng tới Thôi Trường Phong!
Thôi Trường Phong sắc mặt đại biến, trong thời gian ngắn, hắn hoàn toàn không thể đột phá được Thiên Ảnh Ma Quân, đành phải dằn sự lo lắng trong bụng xuống mà chăm chú đối phó Thiên Ảnh Ma Quân trước mặt.
Nhưng Thiên Ảnh Ma Quân hoàn toàn không định động thủ, vẫn đứng tại chỗ, ung dung nhìn Thôi Trường Phong.
Thôi Trường Phong thấy thế thì trong lòng hơi hồi hộp một chút, lập tức hiểu được dự tính của Thiên Ảnh Ma Quân!
Nếu Thiên Ảnh Ma Quân động thủ, như vậy thì Thôi Trường Phong liều lĩnh cũng muốn giết hắn, với thân phận là tông chủ Diệu Hoa Môn, không biết trong tay Thôi Trường Phong có bao nhiêu pháp bảo lợi hại.
Nếu vô ý thì rất có thể sẽ bị Thôi Trường Phong giết.
Đến lúc đó tình huống sẽ bất lợi với bọn họ.
Nhưng nếu chỉ kéo chân Thôi Trường Phong, không cho Thôi Trường Phong nghĩ cách cứu viện Hà Chấn Thiên.
Để cho Huyết Hà Lão Tổ và Minh Hồn Ma Quân liên thủ giết Hà Chấn Thiên, sau đó ba người cùng nhau ra tay đối phó Thôi Trường Phong, chắc chắn có thể trấn áp Thôi Trường Phong!
Kế hoạch vẹn toàn như vậy, ngu sao mà không làm!
Nghĩ tới đây, Thôi Trường Phong sắc mặt khó coi, lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
Chẳng lẽ phải để mặc cho hai đại ma đầu giết Hà Chấn Thiên, sau đó hợp nhau đối phó hắn sao?
Hai mắt Thôi Trường Phong đỏ thẫm, trên trán nổi đầy gân xanh, sau một khắc, bỗng nhiên hắn đi lên một bước, Nhật Nguyệt Tam Túc Đỉnh trong tay toả hào quang rực rỡ, bay vọt lên, giết tới Thiên Ảnh Ma Quân.
Trên Nhật Nguyệt Tam Túc Đỉnh, hào quang nhật nguyệt hóa thành một cái lưới lớn, muốn bao phủ Thiên Ảnh Ma Quân trong đó.
Nhưng Thiên Ảnh Ma Quân hoàn toàn không muốn đối chiến với hắn mà khinh thường cười lạnh một tiếng, quay đầu chạy! Hơn nữa còn khống chế khoảng cách với Thôi Trường Phong, có thể cam đoan nếu Thôi Trường Phong muốn đi giúp Hà Chấn Thiên thì hắn có thể kịp thời ra tay ngăn cản Thôi Trường Phong, dưới tình huống như vậy, Thôi Trường Phong tức muốn điên nhưng lại không có cách nào.
Chỉ đành trơ mắt nhìn Hà Chấn Thiên bị hai đại ma đầu Độ Kiếp đỉnh phong vây công, đỡ trái hở phải, rơi xuống hạ phong!
Trong lúc tình huống đám người Diệu Hoa Môn trở nên nguy cấp thì trong Thanh Dương Thôn lại rất yên bình.
Tất cả bách tính vẫn như ngày thường, nên làm việc thì làm việc, nên bày quầy bán hàng thì bày quầy bán hàng, tiếp tục cố gắng vì cuộc sống.
Rốt cuộc Tô Tiểu Bạch cũng chịu rời khỏi ôn nhu hương, dẫn hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết rời khỏi quán rượu, đi dạo trên đường phố.
Nhìn cuộc sống êm ả nơi này, Kha Sương và Kha Tuyết vui đến quên cả trời đất.
Đương nhiên trong mắt hai tỷ muội, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tô Tiểu Bạch thì cho dù đi đâu cũng yên bình.
Nhưng bây giờ hai tỷ muội đã nhìn thấy không ít những thú vui chơi trong nhân gian, cũng quen thuộc với đa số đồ vật.
Không như lúc mới đến, hai người như hai đứa nhỏ hiếu kỳ dò xét khắp nơi, nhìn cái gì cũng cảm thấy chơi rất vui.
Tô Tiểu Bạch dẫn hai tỷ muội theo, cảm nhận được ánh mắt kính sợ và hâm mộ của dân chúng bốn phía.
Hâm mộ là vì Tô Tiểu Bạch có hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết đẹp như tiên nữ bên cạnh.
Kính sợ là vì những bách tính này đã nhìn thấy hoặc là đã nghe nói về cảnh tượng ngày đó ba người Tô Tiểu Bạch từ trên trời giáng xuống.
Đối với đám dân chúng này thì mấy người Tô Tiểu Bạch chính là tiên nhân!
Cảm nhận được ánh mắt của những người đi đường này, Kha Sương và Kha Tuyết hơi khó chịu.
Cho dù bất cứ người nào đang phấn khởi dạo phố, muốn xem một chút đồ chơi vui hoặc đồ ăn ngon thì lại bị người đi đường không ngừng nhìn chằm chằm thì cũng sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Nhưng tính cách hai tỷ muội không phải loại tính cách bá đạo, không thể mở miệng quát những người này.
Cho nên cuối cùng Kha Tuyết kéo cánh tay Tô Tiểu Bạch đề nghị.
"Tướng công, không bằng chúng ta đi bờ sông xem một chút đi!"
Đương nhiên là Tô Tiểu Bạch không phản đối, gật đầu một cái, chuẩn dẫn hai tỷ muội đi tới bờ sống nhỏ cách đó không xa.
Nước con sông đó trong vắt, hai bên bờ trồng đầy dương liễu, bóng cây râm mát, là một chỗ đẹp.
Kha Sương và Kha Tuyết cũng chuẩn bị đi theo Tô Tiểu Bạch tới đó, nhưng hai tỷ muội vừa cất bước thì phát hiện Tô Tiểu Bạch đứng im không nhúc nhích.
Hành vi của hắn khiến hai tỷ muội rất khó hiểu, cùng ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiểu Bạch.
"Tướng công, sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi hả?”
"Tướng công, nếu không muốn đi thì chúng ta có thể đổi một chỗ khác!"
Hai tỷ muội đồng thời nói.
Nhưng Tô Tiểu Bạch lại đứng tại chỗ, híp mắt nhìn về phía xa, giống như là có thể cách vô số khoảng cách nhìn thấy được những gì hắn muốn nhìn.
Giờ khắc này, hai tỷ muội cũng biết là chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.
Nếu không thì Tô Tiểu Bạch sẽ không đứng im ở chỗ này.
Hai tỷ muội đang muốn gặng hỏi thì nghe Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt nói: "Diệu Hoa Môn thảm bại, ba vị cường giả Độ Kiếp đỉnh phong chỉ còn lại một mình Thôi Trường Phong."
"Cái gì!"
"Đám.
.
.
đám yêu mà từ trong Ma Vực lao ra đó lợi hại như vậy.
Ngay cả Diệu Hoa Môn cũng không phải là đối thủ?" Hai tỷ muội nghe vậy thì quá sợ hãi, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Tô Tiểu Bạch khẽ gật đầu nhưng lại không nói chuyện, mà sau một khắc, chỉ thấy nơi xa có một đạo quang mang vọt thẳng đến Diệu Hoa Môn.
Nhìn hắn bay cong cong vẹo vẹo trên không trung thì cũng biết nếu không phải là say rượu thì chính là đã bị thương! Kha Sương và Kha Tuyết phát hiện ra đạo quang mang trên không trung đó thì nhắm hai mắt lại, muốn xem thử xem đó là ai.
Nhưng sau một khắc, sau lưng đạo quang mang đó có vô số đạo hắc sắc quang mang vọt ra!
"Đây.
.
.
Đây là ma đầu từ trong Ma Vực lao ra!"
"Lần này phiền phức rồi..."
Khi hai tỷ muội nhìn thấy vô số đạo hắc quang đó thì hoảng sợ nói.
Mà cảnh tượng khác thương trên bầu trời cũng khiến cho dân chúng bốn phía chú ý, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên không trung.
"Đó là...!đó là thứ gì?"
"Không biết, hình như là độn quang của các Tiên Nhân?"
"Không đúng, độn quang của tiên trưởng trong Diệu Hoa Môn không phải màu vàng thì cũng là màu trắng, màu đỏ, chưa từng thấy có độn quang màu đen?"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Vô số bách tính nhìn thấy cảnh này thì đồng loạt chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ.
Nhưng sau một khắc, hình như là có hơn phân nửa trong vô số đạo hắc sắc quang mang đó phát hiện ra Thanh Dương Thôn, lại quay đầu lại, vọt thẳng tới Thanh Dương Thôn.
Bách tính Thanh Dương Thôn còn chưa biết mình sắp gặp đại họa, tò mò nói.
"A, sao những ánh sáng đó lại vọt tới chúng ta?Chẳng lẽ là thiên thạch?”
"Không thể nào, sau thiên thạch lại có thể đổi hướng được, chắc chắn không phải thiên thạch!"
"Đó là cái gì?"
"Hình như...!hình như là người!"
Theo khoảng cách của từng đạo hắc sắc quang mang đó với Thanh Dương Thôn càng ngày càng gần, có người tinh mắt nhìn thấy trong bóng đen đó là người thì vội vàng kêu to lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...