"Ma nhãn thu nạp vô tận sinh mệnh chi lực, muốn mở ra thông đạo, các vị cẩn thận!"
"Thông đạo mở ra chính là lúc chúng ta phản công Diệu Hoa Môn!"
"Lần này ta muốn giết sạch toàn bộ Diệu Hoa Môn!"
"Hắc hắc, nhiều người như vậy, lần này phải ăn thua đủ!”
Ánh mắt mọi người nóng như lửa, bàn tán ầm ĩ.
Theo đạo hào quang màu đỏ quỷ dị đó rút về bên trong ma nhãn to lớn trên mặt đất, trong nháy mắt, mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt.
Dường như trời đất sụp đổ!
Đám người liếc nhau, đều nở nụ cười rất là đắt ý, đồng loạt bay lên không, xông thẳng lên bầu trời!
Sau một khắc, mặt đất không ngừng lõm xuống dưới, rạn nứt.
Vùng rừng núi ít ai lui tới này như bị một cái miệng lớn vô hình há ra thôn phệ mất!
Chỉ trong giây lát thì biến mất không còn gì nữa, chỉ để lại một lỗ đen hắc ám tĩnh mịch.
Lỗ đen này đen nhánh, đên tới khiến người nhìn vào là kinh hồn táng đảm.
Khí tức tĩnh mịch, quỷ dị từ trong lỗ đen bay ra.
Nhiệt độ cực thấp, ngay cả không khí và xung quanh cũng bị đông cứng.
Mà sau một khắc, cuồng bạo ma khí ầm một tiếng, hóa thành một cây trụ lớn xông thẳng tới chân trời!
Còn có vô số tiếng gầm thét cuồng bạo từ trong lỗ đen tĩnh mịch này vọng ra.
Cảm nhận được ma khí cực kỳ nồng đậm, cực kỳ tinh thuần, còn có tiếng gào thét đó, tất cả mọi người đang có mặt ở đây càng vui mừng hơn! Mà đúng vào lúc này, ở cách đó mấy chục dặm, sơn môn Diệu Hoa Môn.
Rất nhiều đệ tử đang tuần tra sơn môn, cũng có không ít đệ tử ra ngoài thu nhặt các loại thảo dược mang về tông môn để đổi lấy thù lao.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người từ trên không rơi thẳng xuống.
Trong nháy mắt, các đệ tử cảm ứng được bóng người đó thì trừng to hai mắt!
"Đó là cái gì.
.
.
Là cái gì rớt xuống?"
"Chẳng lẽ có người muốn tấn công Diệu Hoa Môn?"
"Nói đùa gì đó, Diệu Hoa Môn ta là tông môn đỉnh tiêm trong Vĩnh Quốc, người nào không có mắt chạy tới tấn công Diệu Hoa Môn?"
"Buồn cười, cho dù có người dám tấn công Diệu Hoa Môn đi nữa thì chỉ cần trưởng lão, tông chủ ra tay thì có thể dẹp yên tất cả!"
Rất nhiều đệ tử nghe vậy thì lập tức liền khinh thường cười lạnh.
Nhưng vừa mới dứt lời thì thấy một bóng người từ trong Diệu Hoa Môn bay vọt lên, chạy thẳng tới chỗ người vừa mới rớt xuống đó.
"Đó là cái gì?"
"Hình như người đó là.
.
.
là tông chủ!"
"Hít! Tông chủ lại tự mình ra tay, rốt cuộc đó là thứ gì?”
Rất nhiều đệ tử nghe vậy thì lập tức kinh hô một tiếng.
Lúc đầu, Thôi Trường Phong đang bế quan tu luyện ở trong tông môn thì đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, thậm chí cảm thấy có đại sự xảy ra, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm.
Chau mày, âm thầm suy tính nhưng cho dù hắn có tính toán như thế nào đi nữa thì cũng không thể tính ra được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hết.
Dứt khoát lắc đầu, mỉm cười tự nhủ.
"Diệu Hoa Môn thế lực cường đại, vượt qua bao nhiêu nguy cơ, bây giờ có rất nhiều trưởng lão, chỉ là Độ Kiếp đỉnh phong thì đã có ba vị, với đội hình như thế nào thì cho dù là yêu ma tiến công cũng không chiếm được lợi ích gì.”
Nói tới đây thì dẹp tan cảm giác không ổn trong lòng, sau đó chuẩn bị tiếp tục tu luyện.
Bây giờ ở trong Diệu Hoa Môn này, tông chủ Thôi Trường Phong là một trong ba vị Độ Kiếp đỉnh phong, là người có chiến lực mạnh nhất!
Hơn nữa trong tay hắn còn có hai món chí bảo trấn tông, nửa bước Tiên Khí!
Bản thân tu luyện công pháp chính tông của Diệu Hoa Môn từ nhỏ, tu hành từng bước từng bước, năm trăm năm trước thì đã đạt tới Độ Kiếp đỉnh phong, năm trăm năm qua hắn dốc lòng tu luyện.
Trong tông môn cũng không có ai biết được thực lực của Thôi Trường Phong bây giờ đã mạnh tới mức nào.
Lại có thêm hai món nửa bước Tiên Khí đó.
Có thể nói là ba vị Độ Kiếp đỉnh phong cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của Thôi Trường Phong.
Cho dù không cần nửa bước Tiên Khí thì Thôi Trường Phong cũng dễ dàng thắng được cường giả Độ Kiếp đỉnh phong!
Vừa mới nhắm mắt lại, linh lực trong cơ thể tự động vận chuyển ở trong kinh mạch, nhưng sau một khắc, Thôi Trường Phong bỗng nhiên mở hai mắt ra, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhìn lên không trung, giống như hắn có thể nhìn xuyên qua nóc đại điện để nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài!
"Tiên Nhi ngươi.
.
.
không ổn, Phù Vân Đoạn Không Tiên Kiếm!"
Sau khi kinh hô một tiếng, Thôi Trường Phong biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy, hóa thành một đạo ánh sáng lung linh từ nơi bế quan vọt thẳng lên trời.
Vừa xông ra khỏi phòng thì thấy được bóng người đang từ trên không rơi xuống đó!
Mặc dù khoảng cách giữa hai bên rất xa nhưng trong mắt Thôi Trường Phong thì chút khoảng cách ấy không là gì cả, nhìn một cái là nhận ra được người đang rơi xuống chính là Lâm Tiên Nhi!
Trong lòng lo lắng, bỗng nhiên tăng tốc độ, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách giữa hai người, đi tới không trung, ôm Lâm Tiên Nhi đang rơi xuống đó vào trong ngực!
"Tiên Nhi, ngươi sao vậy! Sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?”
Trong nháy mắt, Thôi Trường Phong cảm nhận được trong cơ thể Lâm Tiên Nhi trống rỗng, không có một chút linh lực, thậm chí toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều đã hỏng hết, không thể chữa trị, lúc này sắc mặt hắn đại biến, cúi đầu gặn hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Lâm Tiên Nhi trong ngực tái nhợt, hơi thở mong manh, như đèn treo trước gió.
Trong lòng Thôi Trường Phong đau như dao cắt, trong mắt tràn đầy lo lắng và ân cần.
"Khục.
.
.
Khụ khụ.
.
."
Phun ra một ngụm máu tươi, Lâm Tiên Nhi hữu khí vô lực, hơi hé mắt ra nhìn Thôi Trương Phong tuấn lãng đang ân cần trước mặt mình, thê thảm cười một tiếng.
"Ta.
.
.
Ta gặp được.
.
.
Một người lợi hại.
.
.
Khụ khụ.
.
.
Hắn.
.
.
Một tay bóp nát.
.
.
Kiếm.
.
."
Nói xong, Lâm Tiên Nhi còn cố hết sức giơ tay lên một cái, trong đó cầm một thanh trường kiếm đã không có lưỡi kiếm, chỉ còn lại chuối kiếm.
Thôi Trường Phong cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy chuôi kiếm quen thuộc này trong lòng càng thêm chấn kinh.
"Sao.
.
.
sao có thể như vậy được, ngươi cầm Phù Vân Đoạn Không Kiếm, đủ để chống lại Độ Kiếp đỉnh phong, cho dù không địch lại thì cũng có thể đào tẩu, sao lại.
.
.
sao lại rơi vào kết quả.
.
.
người thì trọng thương.
.
.
kiếm thì gãy như vậy.
.
."
Thôi Trường Phong chưa nói là Phù Vân Đoạn Không Kiếm này chính là nửa bước Tiên Khí, cực kỳ kiên cố, khó có pháp bảo nào trên thế gian này làm tổn thương nó được dù chỉ là chút xíu chứ đừng nói là dùng tay bóp vỡ, bình thường pháp bảo cực phẩm gắp phải Phù Vân Đoạn Không Kiếm này thì đụng một cái là nát!
...
"Người đó.
.
.
Quá mạnh, ta không có.
.
.
Không có cơ hội phản kháng.
.
.
Có lẽ phản kháng cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
.
."
Biết được suy nghĩ trong lòng Thôi Trường Phong, lúc này Lâm Tiên Nhi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong lòng vẫn còn cảm thấy khó tin, trên thế gian này lại có người mạnh mẽ như vậy, thê thảm cười nói.
"Ta.
.
.
lúc đầu ta trách ngươi.
.
.
thương nữ nhân đó.
.
.
Nữ nhân đó đả thương ta.
.
.
Ngươi lại không ra mặt dùm ta.
.
.
Bây giờ.
.
.
Bây giờ ta sắp chết.
.
."
Lâm Tiên Nhi không đợi Thôi Trường Phong trả lời mà giành nói tiếp, hơi thở mong manh.
"Ngươi.
.
.
Ngươi có từng.
.
.
Yêu ta.
.
.
hay là.
.
.
yêu nữ nhân đó.
.
."
Thấy dáng vẻ thê thảm của Lâm Tiên Nhi như vậy, trong lòng Thôi Trường Phong đau như có ai đang cào xé, hai tay nắm chặt, trên trán nổi đầy gân xanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...