Lúc này rốt cuộc Lâm Tiên Nhi kịp phản ứng lại, hóa ra nàng cho là có cao nhân tiền bối đang âm thầm bảo vệ hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết.
Nhưng giò mới biết, làm gì có cao nhân nào!
Cao nhân đó chưa từng ẩn núp, chỉ là nàng không có phát hiện ra thôi!
Mà Tô Tiểu Bạch trước mắt chính là chủ nhân của ánh mắt kinh khủng mà nàng cảm nhận được!
Lâm Tiên Nhi tuyệt vọng!
Vốn cho là mình đem chí bảo trấn tông của Diệu Hoa Môn đến thì có thể thắng dễ dàng thắng được cao nhân đang ẩn núp đó, ai ngờ tất cả đều sai!
Tất cả đều là nàng tự ảo tưởng.
Mà cao nhân đang ẩn núp đó hoàn toàn không có ẩn núp tung tích, chỉ do nàng không có phát hiện mà thôi!
Giờ khắc này, Lâm Tiên Nhi càng tuyệt vọng hơn, đứng ở trước mặt mình mà mình còn không thể phát hiện được đối phương mạnh mẽ, cảnh giới và thực lực chênh lệch giữa hai bên có thể nói là một trời một vực!
Oanh!
Đột nhiên, kim sắc quang mang vô cùng kinh khủng, cực kỳ mạnh mẽ đó hóa thành vô số đạo quang vũ, bỗng nhiên oanh tạc lên hắc sắc quang mang ở trước mặt Lâm Tiên Nhi!
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Từng tiếng nổ kịch liệt vang lên trong nháy mắt, màn sáng màu đen bị từng đạo quang vũ màu vàng đánh cho không ngừng gợn sóng.
Ngay cả không gian cũng bắt đầu lõm vào, dường như không chịu nổi năng lượng kinh khủng nổ tung này.
Nhưng quang vũ đó hoàn toàn không ngừng lại chút nào, không ngừng oanh tạc, quang mang màu vàng và màn sáng màu không ngừng đan xen.
Kình phong cuồng bào không ngừng quét qua bốn phía.
Ầm!
Oanh! Sắc mặt Lâm Tiên Nhi vô cùng khó coi, cực kỳ nhợt nhạt, bởi vì màn sáng màu đen do nàng ngự tụ toàn bộ năng lượng mà thành trước người đã bị quang vũ màu vàng đánh cho thủng lỗ chỗ!
Trong mắt nàng, từng đạo hắc sắc quang mang tan rã như mưa tuyết, không ngừng biến mất.
Nhưng uy thế của quang vũ màu vàng đó mạnh mẽ hơn!
Oanh!
Lại một tiếng nổ kịch liệt vang lên, màn sáng màu đen đó không thể chống cự quang vũ màu vàng oanh tạc, trong ánh mắt hoảng sợ hốt hoảng của Lâm Tiên Nhi, trong nháy mắt, nó vỡ tan ra từng mảnh, không ngừng bắn ra bốn phía!
Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Lâm Tiên Nhi, kim sắc quang mang đầy trời giống như là cuồng phong bạo vũ, đánh nát mây đen, trong nháy mắt bao phủ Lâm Tiên Nhi!
Lúc này, Lâm Tiên Nhi sợ đến sắc mặt trắng bệch, đâu dám chống lại quang vũ màu vàng nữa, không hề nghĩ ngợi, quay đầu chạy trốn.
“Hừ!”
Tiếng hừ lạnh vang lên sau lưng, Lâm Tiên Nhi đang phi nước đại thì giống như như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung, trong lòng càng thêm sợ hãi!
Một tiếng hừ lạnh đó như lôi đình nổ vang bên tai Lâm Tiên Nhi, thân thể nàng như bị một ngọn núi cao đụng vào, đau đớn kịch liệt!
Không muốn chết, Lâm Tiên Nhi không muốn chết ở chỗ này, cho nên khi nghe thấy tiếng hừ đó thì nàng không hề nghĩ ngợi, chật vật bắt lấy Diệp Thần ném ra ngoài.
Sau đó nhìn cũng không nhìn, liều mạng chạy về Diệu Hoa Môn.
Lúc này, rốt cuộc Lâm Tiên Nhi cũng biết được mình gây ra phiền phức cỡ nào, đụng tới đối thủ mạnh mẽ cỡ nào.
Không dám ở lại, sợ người thâm bất khả trắc sau lưng nghiền chết mình.
"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi nghĩ đây là ngươi sao? Bản tọa tiễn ngươi một đoạn đường!"
Nhưng sau một khắc, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng khiến Lâm Tiên Nhi sợ đến muốn hồn phi phách tán!
Oanh!
Bỗng nhiên, một bàn tay cực kỳ lớn từ sau lưng dò tới, tốc độ cực nhanh, kéo theo cuồng phong, ẩn chứa lực lượng kinh khủng, trong nháy mắt đập tới!
Nhìn thấy cự chưởng đánh tới, Lâm Tiên Nhi sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhưng bàn tay khổng lồ đó hoàn toàn không cho nàng có cơ hội phản kháng, đập tới.
Lâm Tiên Nhi chỉ cảm thấy mình như bị một cái thế giới đụng trúng, sau đó gia tốc trong nháy mắt, dùng tốc độ mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ mà vọt ra ngoài, sau đó biến mất không chút dấu vết.
Còn Diệp Thần, sau khi bị ném ra thì rơi thẳng xuống dưới, sau đó có một luồng gió nhẹ thổi tới, Diệp Thần không rơi xuống nữa mà bay tới trước mặt Tô Tiểu Bạch.
"Tướng công, bây giờ tiểu đồ đệ sao rồi?"
"Không… không phải là tiểu đồ đệ bị lão yêu bà đó giết rồi chứ?”
Kha Sương và Kha Tuyết thấy thế thì cũng vọt tới, nhìn Diệp Thần đang bay lơ lửng ở trước mặt, vẻ mặt tò mò hỏi.
Nghe vậy Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, đột nhiên cảm thấy Kha Tuyết và Kha Sương quá không đáng tin cậy, nếu để cho hai người này dạy bảo Diệp Thần thì sớm muộn gì hắn cũng chết.
Bất đắc dĩ đi lên, đưa tay đặt ở trên trán Diệp Thần.
Cảm nhận được cái trán Diệp Thần nóng hổi, linh lực trong cơ thể tán loạn, như hóa thành hồng thủy, không ngừng đánh vào kinh mạch.
Đa số kinh mạch đều đã bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng chưa chết.
"Còn chưa có chết, nhưng sắp rồi.
"
Tô Tiểu Bạch gật đầu một cái, lạnh nhạt nói.
Mà cùng lúc đó, trong lòng bàn tay hiện ra một điểm quang mang, điểm quang mang này ẩn chứa lực lượng kinh khủng trong đó, trong nháy mắt vọt vào trong trán của Diệp Thần!
"A! A! "
Sau khi điểm quang mang này rơi vào trong trán Diệp Thần thì người Diệp Thần run lên, sau đó Diệp Thần kêu thảm một tiếng rồi im bặt, mà khi điểm quang mang đó tiến vào trong người Diệp Thần thì hóa thành một luồng lực lượng vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, trực tiếp thu nạp toàn bộ linh lực đang bạo động như ngựa hoang đứt cương trong người hắn vào đó!
Sau đó thì không ngừng vận chuyển theo kinh mạch, không lâu sau thì đã quy nạp và trấn áp toàn bộ linh lực bạo động trong người hắn.
Cuối cùng dung nhập vào trong đan điền của Diệp Thần!
"Hô!" Khi tất cả linh lực đều hội tụ lại, Diệp Thần đang hôn mê phun ra một luồng khí.
Thấy cảnh này, Kha Sương và Kha Tuyết càng hiếu kì hơn, giống như hai đứa trẻ.
"Tướng công, hắn sao rồi?"
Kha Tuyết chớp mắt hỏi.
"Thương thế khôi phục, hoàn hảo như lúc ban đầu.
"
Tô Tiểu Bạch rút tay lại, lạnh nhạt nói, Diệp Thần đang trôi lơ lửng cũng rơi xuống đất.
"Vậy thì quá tốt rồi, tiểu đồ đệ vẫn có thể làm tên sai vặt tiếp!”
Kha Sương nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nói.
Khóe miệng Kha Tuyết co quắp, hóa ra trong mắt của nàng, tiểu đồ đệ Diệp Thần chỉ là một tên sai vặt chuyên đi mua đồ ăn vặt cho nàng!
Nếu để Diệp Thần biết được chủ mẫu mà hắn tôn kính nhất nghĩ hắn như vậy thì không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào!
Mà lúc này, trong hôn mê, Diệp Thần cảm thấy cơn đau thấu xương cũng từ tử giảm xuống, trong lúc bất tri bất giác, cảm giác đau đớn đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng mình vẫn bị trôi trong vùng hắc ám không biết biên giới ở đâu này.
Chẳng lẽ mình phải vĩnh viễn trầm luân ở trong hắc ám này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...