Nhìn hai nữ đang ngồi hai bên trái phải của mình, Tô Tiểu Bạch cười hỏi.
"Không biết!"
Hai tỷ muội đồng thời lắc đầu nói.
"Đứa bé đó đáng thương như thế, nếu có thể giúp một tay thì vẫn nên giúp hắn một chút."
Kha Tuyết như đang nhớ lại gì đó, nói.
"Nếu không phải lúc trước tướng công giúp ta thì có lẽ ta đã bị yêu quái Vạn Yêu Sơn bắt đi..."
"Đúng đó tướng công, lúc trước ngươi có thể trợ giúp ta và tỷ tỷ, bây giờ cũng có thể giúp đỡ đứa bé đó!"
Bên cạnh, Kha Sương cũng nháy mắt nói.
"Đương nhiên nếu đứa bé đó tư chất quá kém thì thôi đi, cho chút bạc rồi để hắn đi, nếu tư chất không tệ thì có thể giữ lại làm sai vặt!”
Nói tới đây, Kha Sương nhếch miệng lên, cười giống như là một con tiểu hồ ly.
"Như vậy thì trong lúc Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng không có thời gian rảnh thì hắn có có thể giúp ta đi tìm chút đồ ăn ngon về!"
Kha Tuyết và Tô Tiểu Bạch nghe vậy thì khóe miệng giật giật!
Hóa ra lúc trước Kha Sương quyết định giúp tên ăn mày đó là vì chuyện này.
Cạch cạch cạch.
Tiếng bước chân vui sướng vang lên.
"Sư phó, sư nương ta về rồi ~!"
Sau đó là tiếng Diệp Thần kêu to.
Nghe vậy, Tô Tiểu Bạch liếc mắt, chậm rãi đứng dậy.
"Ở đây, đừng hô."
Nghe được giọng Tô Tiểu Bạch, hai mắt Diệp Thần lập tức tỏa ánh sáng, bước chân càng gấp gáp hơn, xuyên qua rừng cây rậm rạp thì thấy ba người Tô Tiểu Bạch đang ngồi trên một tảng đá lớn phía trước.
"Sư phó, ta đã tắm rửa sạch sẽ!"
Diệp Thần từ tốn đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, sau đó thở hỗn hển nói.
"Có phải là...!sư phó sẽ truyền thụ công pháp tu luyện cho ta!"
Nhìn Diệp Thần quần áo sạch sẽ, thanh tú ở trước mặt.
Thấy ánh mắt chờ mong của hắn, Tô Tiểu Bạch gật đầu một cái.
"Bản tọa sẽ truyền cho ngươi Độ Kiếp Thiên Công, tu luyện cho tốt."
Vừa dứt lời thì thấy Tô Tiểu Bạch đưa ngón trỏ ra, một điểm hắc sắc quang mang từ đầu ngón trỏ phát ra, sau đó bay vào trong trán Diệp Thần!
Diệp Thần vừa nhìn thấy thì hắc sắc quang mang này đã bay vào trong trán mình, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Sau đó Diệp Thần liền cảm thấy trong đầu của mình không ngừng có cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Sau đó là từng tiếng tiếng rên nhẹ vang lên trong đầu.
Cuồng phong mưa rào, hào quang vô tận không ngừng xuất hiện trong đầu.
Bất tri bất giác, Diệp Thần nhìn thấy được một hình ảnh trong cảnh tượng thế giới hủy diệt đó.
Độ Kiếp Thiên Công!
Bốn chữ lớn màu đen bay lơ lửng trong không trung.
"Hóa ra ta tu luyện là Độ Kiếp Thiên Công!"
"Hóa ra ta đã học được Độ Kiếp Thiên Công!"
Sau một khắc, Diệp Thần vẫn còn mờ mịt chợt bừng tỉnh đại ngộ, khoa tay múa chân, kích động kêu to.
Oanh!
Cảnh tượng thế giới hủy diện biến mất trong nháy mắt.
Mở to mắt, nhìn thấy trước mắt mình là hai vị sư mẫu Kha Sương và Kha Tuyết đang vui vẻ nhìn mình.
Còn có Tô Tiểu Bạch với vẻ mặt bình tĩnh.
"Cảm ơn sư phụ ban thần công cho đệ tử!"
Diệp Thần kích động, hưng phấn đi lên một bước, quỳ xuống đất hét lớn.
"Không cần đa lễ, chăm chỉ tu luyện là được, đừng làm mai một bản thần công này."
Tô Tiểu Bạch lại lạnh nhạt khoát tay chặn lại, một luồng gió nhẹ đỡ Diệp Thần lên.
Diệp Thần đã thành thói quen, trong lúc Tô Tiểu Bạch giơ tay nhấc chân thì sẽ có lực lượng thần kỳ xuất hiện.
Thậm chí mắt cá chân đã gãy của mình cũng do sư phụ Tô Tiểu Bạch tiện tay chỉ một cái thì đã khôi phục lại như cũ!
Nhớ lại vẻ mờ mịt kinh ngạc của mình khi được sư phụ chữa lành mắt cá chân, giống như là thằng ngu!
Bây giờ học xong Độ Kiếp Thiên Công, rất nhiều chuyện lúc trước không hiểu, bây giờ Diệp Thần đã hiểu được hết.
Là linh lực!
Sư phó vận dụng linh lực trị liệu vết thương ở chân của mình.
"Vâng, đệ tử nhất định sẽ không bôi nhọ thần công, cũng sẽ không làm mất mặt sư phụ!”
Diệp Thần cung cung kính kính chắp tay hành lễ, nói.
"Đi đi thôi, sau này đừng làm chậm trễ công việc chuyển phát nhanh của ngươi là được."
Tô Tiểu Bạch khoát tay áo nói.
"Chuyển phát nhanh?"
Diệp Thần mờ mịt, không biết ‘chuyển phát nhanh’ mà sư phụ nói có nghĩa là gì.
Nhưng đang định hỏi thì thấy Tô Tiểu Bạch như cũng không muốn nói thì rất thức thời lui hai bước, cẩn thận cảm ngộ quyển Độ Kiếp Thiên Công thần kỳ trong đầu!
...
Lúc này, trên một ngọn núi cao chọc trời cách Thanh Dương Thôn không tới hai mươi dặm.
Ngọn núi cao này chính là trụ sở của Diệu Hoa Môn, bình thường ngọn núi này toàn bị mây mù bao phủ, thậm chí ngay cả phạm vi mười dặm quanh ngọn núi cao này đều có từng cái mê trận, huyễn trận và sát trận!
Dưới Độ Kiếp mà dám xâm nhập vào những đại trận này thì chết chắc!
Lúc này, Hoa Vân Phi bị đả kích một trận ở Thanh Dương Thôn đang dẫn theo Trương Khôn và hơn mười tên tiểu đệ leo lên ngọn núi cao này.
Sau khi đi vào Diệu Hoa Môn, quen thuộc rẽ vào một con đường nhỏ, tiếp tục đi lên trên núi.
Đi qua chỗ tu luyện của đệ tử nội môn, chỗ cư trú của đệ tử nội môn, đại điện truyền công, Tàng Kinh Các và chỗ cư trú của đệ tử thân truyền thì tới được nơi quan trọng nhất trong Diệu Hoa Môn.
Đó là nơi cư trú của trưởng lão.
Đưa mắt nhìn lại thì chỉ thấy nơi này bốn phía bị mây mù nồng đậm bao phủ.
Mà trước mắt, đi qua sương mù nồng nặc là một đại điện hùng vĩ.
Nhìn thấy đại điện này, khóe mắt Hoa Vân Phi không tự chủ được mà co quắp một chút.
"Các ngươi đi theo ta, cùng đi vào đại điện, gặp mặt vị trưởng lão đó!"
Giọng của Hoa Vân Phi có chút run rẩy.
Nhưng may mà bọn người Trương Khôn đi sau lưng không có phát hiện ra, hưng phấn gật đầu.
"Không thành vấn đề, sư huynh, đây là lần đầu tiên ta đi tới chỗ cứ trú của trưởng lão!"
"Không biết trong đại điện này sẽ có dáng vẻ như thế nào!”
"Truyền thuyết, vị trưởng lão này bình thường toàn ở trong đại điện không đi ra ngoài, vô cùng thần bí, sao sư huynh lại móc nối quan hệ được với vị trưởng lão này?"
Bọn người Trương Khôn bàn tán với nhau.
Nhưng Hoa Vân Phi lại khoát tay áo, chau mày.
"Đừng có lên tiếng, đứng trước đại điện trưởng lão, không được ăn nói bậy bạ!"
Đám người nhao nhao cúi đầu ngậm miệng không nói, trên mặt tràn đầy vẻ kính sợ.
Lúc này Hoa Vân Phi mới hít sâu một hơi, cất bước đi đến đại điện trước mặt.
Mặc dù trên mặt Trương Khôn tràn đầy vẻ nghiêm túc, kính sợ, nhưng trong lòng lại khó nén được vẻ hưng phấn, vội vàng cất bước đi theo.
Đám người cất bước leo lên bậc thang, sau đó trên cửa chính của đại điện hùng vĩ đó, hai con yêu thú không biết tên lại khẽ động một cái, sau đó từng tiếng két két vang lên, đại môn từ từ mở ra.
Theo đại môn mở ra, vô cùng vô tận sương mù dày đặc bao phủ trong cung điện không ngừng lan tràn ra.
Sao tự nhiên lại cảm thấy hơi lạnh?
Trương Khôn bị sương mù dày đặc bao phủ, trong lòng cảm thấy có chút kì quái?
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì Hoa Vân Phi đã cất bước đi vào trong đại điện, sắp biến mất ở trong sương mù, thấy vậy hắn cũng vội vàng cất bước đi theo.
Đám người còn lại cũng vội vàng đuổi theo sau, không lâu sau thì đoàn người này đã biến mất trong sương mù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...