Tô Tiểu Bạch nhìn ánh mắt kiên nghị của thiếu niên này, nhếch miệng lên cười nhạt một cái, nói.
Nhìn thấy người đi vào không phải là những tên ăn mày khi dễ hắn như hắn nghĩ thì thiếu niên sững sờ, hơi mờ mịt.
"Ngươi...!Ngươi là ai...!% "
Nhưng hắn còn chưa nói hơi thì bên cạnh người đàn ông phú quý trước mặt xuất hiện thêm hai nữ tử mặc váy dài trắng, tựa như tiên nữ, dung mạo vô song, nghiêng nước nghiêng thành!
"Là.
.
.
là tiên nữ...!tiên nữ tỷ tỷ..."
Thiếu niên thất thần, nỉ non nói…
"Hì hì, đứa nhỏ này nói chuyện rất dễ nghe, miệng rất ngọt!"
Một tiếng cười hoạt bát vang lên.
"Sương Nhi, không được hồ nháo."
Một giọng nói đoan trang lạnh nhạt vang lên.
"Biết rồi, tỷ tỷ!"
Kha Sương thấy Kha Tuyết trừng mắt nhìn mình thì lập tức ngượng ngùng thè lưỡi, vội vàng nghiêm chỉnh lại.
"Ngươi tên là gì."
Thiếu niên lấy lại bình tĩnh, tròng mắt lấp lóe, há miệng muốn nói chuyện nhưng hắn còn chưa kịp nói thì một giọng nói ấm áp vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lại thì thấy là nam tử phú quý đi vào lúc nãy.
"Ta...!tên là Diệp Thần..."
Hai mắt thiếu niên tỏa sáng, ánh mắt nóng rực nhìn ba người, gấp gáp hỏi tiếp.
"Các ngươi là tiên nhân đúng không?"
"Ngươi nói sai rồi, chúng ta không phải tiên nhân, nhưng cũng chỉ cách tiên có một bước thôi." Kha Sương cười hắc hắc, giành trả lời trước.
"Diệp Thần..." Nghe được cái tên này, ánh mắt Tô Tiểu Bạch lấp lóe, cái tên này rất quen tai…
Sau đó nhắm hai mắt lại, bao phủ toàn bộ thân hình của thiếu niên này.
"Thiên tư không tệ, mặc dù trong ngàn vạn thế giới thì chỉ được xếp vào loại trung thượng, nhưng trong thế giới này thì có thể nói là phượng mao lân giác.”
Tô Tiểu Bạch dò xét một phen, gật đầu một cái.
"Xin tiên tử...!tiên nhân cứu tiểu nhân..."
Thấy nữ tử như tiên tử đó lên tiếng, giọng nói thanh thúy, dễ nghe, rốt cuộc Diệp Thần không kìm được nữa, quỳ xuống.
"Xin tiên nhân cứu tiểu nhân!"
Những nhân vật thần tiên này du trong Thanh Dương Thôn cũng rất hiếm thấy.
Mặc dù Diệp Thần chưa từng đi tới Diệu Hoa Môn đại danh đỉnh đỉnh nhưng cũng có thể đoán được, dù trong Diệu Hoa Môn cũng không có nhân vật như vậy!
Nhưng bây giờ, nhân vật thần tiên như vậy xuất hiện trong đạo quan đổ nát, không biết là vì chuyện gì?
Diệp Thần không suy nghĩ nhiều.
Thậm chí, khi hắn quỳ xuống cầu xin, miệng hô tiên nhân thì thân thể vẫn đang run rẩy.
Một lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên trán.
Thấy thiếu niên này cơ linh như thế, Kha Sương và Kha Tuyết cảm thấy vừa ý hơn.
Dù sao nếu thiếu niên này là một người vụng về, muốn trợ giúp hắn thì khó khăn hơn nhiều.
Tô Tiểu Bạch liếc mắt, muốn nói gì nhưng lại không nói được, bên cạnh, hai đôi mắt đẹp của Kha Sương và Kha Tuyết đang lấp lóe nhìn mình.
Tràn đầy mong đợi và tò mò.
Tò mò không biết bọn họ tham dự vào chuyện này thì sẽ có thay đổi như thế nào.
Còn mong đợi thì là vì thấy thiếu niên này vô cùng đáng thương, muốn giúp đỡ hắn thôi.
Thấy thế, Tô Tiểu Bạch đành phải đi lên một bước nói.
"Bản tọa thấy căn cốt thiên phú ngươi không tồi, có muốn làm đệ tử của bản tọa không?”
Nghe nói như thế, thiếu niên mừng như điên, vội vàng dập đầu, đầu đập xuống vùng đất toàn đá vụn này, phát ra từng tiếng vang.
"Ta...!ta đồng ý...!không đúng, đệ tử đồng ý!"
Ngay cả trong mơ thiếu niên cũng muốn thay đổi vận mệnh của mình, nhưng đã bao nhiêu lần tỉnh giấc giữa đêm, thiếu niên phát hiện đó chỉ là giấc mộng.
Bây giờ, có cơ hội sửa đổi vận mệnh, hắn đầu thể từ bỏ!
Đã chịu quá nhiều đâu khổ rồi, cũng đến lúc vận mệnh hồi báo cho hắn!
"Không cần đa lễ, đứng lên đi."
Tô Tiểu Bạch thấy thiếu niên này kích động như thế, mắt sáng lên, tiện tay vung lên thì có một luồng gió nhẹ cuốn tới.
Thiếu niên chỉ cảm thấy thân thể vì quá kích động mà trở nên cứng ngắc của mình bị luồng gió nhẹ này nhấc bỗng lên.
Trong nháy mắt này, thiếu niên ngẩn người, đây là tiên thuật!
Đây là tiên thuật trong truyền thuyết!
Thiếu niên bị dìu đứng lên, kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Bạch, không biết nên làm gì, vô cùng câu nệ.
"Nếu ngươi đã là đệ tử của ta thì hẳn cũng nên biết tên của bản tọa.”
Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt nói.
"Bản tọa tên là Tô Tiểu Bạch, mà bây giờ ngươi là đại đệ tử của bản tọa."
Diệp Thần kinh ngạc gật đầu một cái: "Vâng, sư phụ."
"Hai vị này là sư nương của ngươi."
Tô Tiểu Bạch tiện tay chỉ hai tỷ muội Kha Tuyết và Kha Sương, nói.
"Hóa ra là hai vị sư nương...!đệ tử tham kiến sư nương!"
Diệp Thần lấy lại bình tĩnh sau cơn kích động và ngạc nhiên, vội vàng chắp tay hành lễ nói.
"Được, ngoan lắm, đây là lễ gặp mặt sư nương tặng cho ngươi!”
Kha Sương và Kha Tuyết nở nụ cười, đi lên lật tay một cái, một thanh kiếm nhỏ và một chiếc nhẫn cổ xưa xuất hiện.
"Cất đi, chiếc nhẫn đó là Tu Di Giới Chỉ, tuy mặc ngoài nhỏ như vậy nhưng bên trong lại có không gian cực kỳ lớn, có thể chứa được một tòa thành trì!”
Diệp Thần chần chờ nhìn Tô Tiểu Bạch, không biết mình có nên nhận hai món đồ này hay không.
Tô Tiểu Bạch thấy thế thì hài lòng gật đầu, nói.
"Thanh kiếm nhỏ đó chính là cực phẩm pháp bảo Hàn Nguyệt Kiếm."
Nghe vậy, Diệp Thần mới vội vàng cảm ơn hai tỷ muội Kha Tuyết và Kha Sương, cất hai món pháp bảo đó vào.
Mặc dù hai món đồ này nghe thì rất lợi hại, thậm chí Diệp Thần cũng không biết hai món pháp bảo đó trân quý như thế nào.
Nhưng hai món đồ này là do hai vị chủ mẫu đẹp như thiên tiên tặng thì Diệp Thần biết, hai thứ này không đơn giản chút nào!
"Bản tọa không môn không phái, cũng chưa muốn lập môn phái."
Thấy Diệp Thần ôm chiếc nhẫn và Hàn Nguyệt Kiếm đó vào trong ngực, Tô Tiểu Bạch mới nói tiếp.
"Cho nên tạm thời bây giờ bản tọa chỉ có mình ngươi là đệ tử.”
"Vâng, sư phó!"
Diệp Thần vội vàng chắp tay, nghiêm túc nói.
Từng cảnh tượng diễn ra ở trước mắt, thậm chí khi ba người Tô Tiểu Bạch xuất hiện ở trước mặt hắn cũng khiến cho Diệp Thần cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Nhưng mà cảm giác đau đớn kịch liệt không ngừng trên cổ chân cũng chứng mình cho Diệp Thần biết, tất cả những chuyện này đều không phải là mơ, vận mệnh của hắn đã được thay đổi.
"Mặc dù bản tọa vô cùng tùy ý, cũng không có quy củ gì, nhưng ngươi…”
Tô Tiểu Bạch nhìn Diệp Thần một cái, sau đó phất tay nói.
"Phải nên tắm rửa sạch sẽ.”
"Nhưng đệ tử..."
Nghe vậy, Diệp Thần cũng cảm nhận được người mình vừa ngứa vừa thối, nhưng thân là một tên ăn mày, thậm chí ngay cả chỗ sinh sống còn là một cái đạo quan đổ nát ngay cả ăn mày còn chê thì làm gì có cái gì để tắm rửa, giặt giũ.
Diệp Thần cười khổ một tiếng, nói.
"Không phải là đệ tử không muốn thay giặt, mà...!bây giờ không có quần áo và chỗ tắm rửa..."
"Đi theo ta."
Tô Tiểu Bạch lắc đầu, mặt không thay đổi, tiện tay vung lên một cái thì có một cơn gió lớn vây quanh Diệp Thần.
Sau một khắc, hai người biến mất.
Kha Sương và Kha Tuyết cũng không thấy bất ngờ, nhìn nhau cười một cái, sau đó cũng bay lên, rời khỏi chỗ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...