Dân chúng hay bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán ầm ĩ.
"Thật đáng thương, đứa nhỏ mới bao lớn đó mà đã không có nhà, chỉ có thể ăn xin mà sống!"
"Đúng đó, không biết đã tạo nghiệt gì, ài!”
"Chỉ xin một bữa cơm, cho dù ngươi cho hắn cơm thừa đồ ăn thừa thì tên ăn mày đó cũng sẽ cảm kích, nhưng ngươi lại không ngừng nhục nhã, còn đạp hắn một cái, quá đáng…”
Nam tử trung niên mập mạp đứng trước quán nghe dân chúng bàn tán như vậy thì lập tức giận dữ, sắc mặt thay đổi hết xanh rồi lại đỏ, giận dữ hét.
"Mấy người đang nói gì đó! Ông đây muốn cho ai ăn thì cho người đó ăn! Đều cút hết cho ta!”
Dân chúng đang vây xem thấy vậy thì cùng lắc đầu thở dài, sau đó quay người đi.
Lúc này ông chủ quán rượu mới đắc ý hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào trong quán rượu.
"Đứa bé đó thật đáng thương! "
Lầu hai của quán rượu, Kha Sương nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt ươn ướt.
"Ông chủ quán rượu quá đáng ghét.
”
Nói xong, nàng còn bổ sung thêm một câu.
"Ông chủ quán rượu đáng ghét thật!”
Kha Tuyết nhìn hết toàn bộ mọi chuyện thì cũng gật đầu một cái, vô cùng đồng ý.
"Đứa bé đó quá đáng thương…”
Nói xong, Kha Tuyết lại lắc đầu.
Thấy thế, Tô Tiểu Bạch cười khẽ một tiếng.
"Đừng có để ý tới những người qua đường nhiều quá, trên thế giới này có quá nhiều người đáng thương, cũng có nhiều chuyện đáng thương, có những lúc mình chỉ nên đứng nhìn chứ không tham dự vào mới là lựa chọn chính xác.
”
Kha Tuyết và Kha Sương lớn lên trong Thanh Khâu, thậm chí lần trước ra ngoài là hai tỷ muội lén chạy ra khỏi Thanh Khâu, sau đó bị yêu quái Vạn Yêu Sơn truy sát.
Luôn được Kha Chấn Thiên trông coi bảo hộ, hai tỷ muội này không hiểu nhiều về nhân tình thế thái.
Nói đơn giản hơn một chút thì là quá đơn thuần, quá thiện lương.
Tô Tiểu Bạch chỉ nhìn ánh mắt hai tỷ muội nhìn tên ăn mày đó thì có thể nhận ra hai tỷ muội rất muốn giúp đỡ tên ăn mày đó.
Nhưng Tô Tiểu Bạch thấy quá nhiều, cảnh tượng như thế này cũng không thể khiến hắn mềm lòng giúp đỡ, làm Lôi Phong.
Thậm chí vì không muốn phiền phức, Tô Tiểu Bạch định dùng dăm ba câu khiến hai tỷ muội bỏ ý nghĩ đó đi.
Nhưng Tô Tiểu Bạch đã đánh giá thấp lòng trắc ẩn mà hai tỷ muội dành cho tên ăn mày đó.
Đồng thời, lần đầu gặp được chuyện này, hai tỷ muội không đành lòng.
"Tướng công! nếu không, chúng ta đuổi theo xem, ta thấy thiếu niên đó khập khễnh, hẳn là bị đạp bị thương rồi.
”
Sau một khắc, Kha Sương quay đầu lại nhìn Tô Tiểu Bạch, trong mắt có ánh sáng lấp lóe, ánh sáng đó là lương thiện.
"Tỷ tỷ, ngươi nói gì đi?"
Kha Tuyết cũng đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, nghe vậy thì không hề nghĩ ngợi mà gật đầu nói luôn: "Ta cảm thấy chúng ta nên đi xem một chút, ta nghe nhân loại có câu nó…”
Nói tới chỗ này, Kha Tuyết nhớ lại một chút sau nói: "Ta nhớ ra rồi, tựa như là giúp người làm niềm vui!"
"Tướng công, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hai tỷ muội đưa hai đôi mắt sáng động lòng người nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bạch, khóe miệng Tô Tiểu Bạch co quắp.
Rất muốn từ chối nhưng lại không muốn làm cho trong lòng hai nữ áy náy.
Lắc đầu, Tô Tiểu Bạch đành bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Nếu vậy thì ta còn gì để nói nữa?"
Nói xong, Tô Tiểu Bạch chậm rãi đứng dậy, nhìn nụ cười trên mặt hai tỷ muội, nói.
"Còn chờ cái gì, đuổi theo xem thử.
"
"Tướng công, ta biết ngươi tốt nhất!"
"Tướng công, ngươi quá tốt!"
Hai tỷ muội nghe vậy thì hưng phấn đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, hai đóa môi thơm hôn lên hai bên trái phải.
Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc này.
Mà lầu hai của quán rượu, khi hai tỷ muội Kha Sương và Tô Tiểu Bạch đi tới thì có vô số ánh mắt chú ý tới ba người.
Ánh mắt của tất cả quan khách trong đó đều nhìn vào hai tỷ muội song sinh Kha Sương và Kha Tuyết.
Đều đang bàn tán rốt cuộc là Kha Tuyết và Kha Sương có thân phận gì, sao lại xinh đẹp như vậy.
Thậm chí tiên nữ giáng trần cũng không gì hơn cái này.
Nhưng bọn họ chỉ dám ngồi tại chỗ bàn tán, nếu để cho bọn họ đi lên bắt chuyện với Kha Tuyết và Kha Sương thì những người này lại e ngại không dám, vì chênh lệch quá lớn!
Nhưng bây giờ hai tỷ muội này lại ôm ấp một nam tử, cùng hôn hắn như vậy!
Chuyện này khiến cho tất cả khách trong quán rượu đều ngẩn ngơ, khiếp sợ không thôi, miệng há to, cái cằm sắp rơi xuống đất!
Mà Tô Tiểu Bạch lại đứng im tại chỗ, cảm thấy hai tỷ muội này cũng quá dũng cảm, ở trước mặt mọi người mà còn dám hôn hắn.
Vậy thì đi xem tên ăn mày đó một chút cũng không thiệt thòi.
Tên ăn mày đó không biết, bánh răng vận mệnh của mình đã bắt đầu chuyển động.
Không ai biết, vận mệnh của hắn sẽ thay đổi long trời lở đất.
Lúc này, tên ăn mày còn ôm chân trái đau đớn khó nhịn, khập khễnh đi tới một cái đạo quan đổ nát trên một ngọn núi nhỏ phía tây.
Chỗ này là nhà của hắn, trong Thanh Dương Thôn không có nhiều ăn mày nhưng những tên ăn mày này lại tạo thành những bang phái.
Mà mặc dù hắn cũng là ăn mày nhưng lại không gia nhập những bang phái đó, bởi vì những tên ăn mày đó xem thường hắn, xem thường dáng vẻ ốm yếu của hắn.
Cho nên trong Thanh Dương Thôn, hắn không những bị dân chúng ghét bỏ, xua đuổi mà còn bị mấy tên ăn mày khác khi dễ.
Không lâu sau, thiếu niên khập khiễng kéo thân thể mỏi mệt đi tới đạo quan đó.
Cái đạo quan này là chỗ duy nhất mà tất cả ăn mày trong Thanh Dương Thôn đều ghét bỏ.
Vì nó cách Thanh Dương Thôn quá xa, còn phải leo lên một ngọn núi nhỏ.
Đối với những tên ăn mày lười biếng đó thì chuyện này quá khó khăn.
Cái đạo quán này cực kỳ đổ nát, hở trước hở sau, vách tường bốn phía đều sập mất một nửa, nhưng khá nhiều vết rách trên nóc lại được vá lại.
Cho dù trời có mưa thì nước mưa cũng sẽ không rớt từ trên nóc xuống.
Trong đạo quan không có thứ gì cả, chỉ có một đóng rơm rạ, đống rơm rạ này được chất thành đống ở trong chỗ duy nhất có thể tránh mưa tránh gió được trong đạo quan.
Sau khi trở lại đạo quan đổ nát này, thiếu niên nằm vật lên đống rơm rạ chất trong đó, rốt cuộc cũng không chịu nổi vết thương chồng chất trên người.
Năm trên đống rơm rạ, thiếu niên hít sâu mấy hơi, kéo ống quần đã rách rưới lên, chỉ thấy cổ chân toàn là bùn đất đã đỏ lên.
Sưng to như nắm tay.
Hơi đụng nhẹ một cái thì một cảm giác đau đớn thấu xương ập tới, đâu đến thiếu niên này nhe răng trợn mắt.
“Gãy xương rồi, tốt nhất là không nên động tới.
”
Mà trong lúc thiếu niên này không biết nên làm gì thì một giọng nói ấm áp đột nhiên vang lên bên trong đạo quan đổ nát này.
Nghe được giọng nói này, thiếu niên sững sờ, sau đó ngẩn đầu lên, vẻ mặt đề phòng, ánh mắt hung ác.
Giống như một con sói đã lạc đàn, không cam lòng chết già.
"Không tệ, tính cách kiên nghị, căn cốt cũng không tệ, trầm mặc ít nói, nhưng không biết là ngươi có ra tay tàn nhẫn hay không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...