"Không phải!"
Nghe nói như thế, biết Tô Tiểu Bạch hiểu lầm, Kha Tuyết lập tức lo lắng không thôi, vội vàng đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, lo lắng nói.
"Ý ta là...!là ta muốn...!Ta muốn trở thành nữ nhân của ngươi giống như muội muội!"
Chần chờ một lát, Kha Tuyết lấy hết can đảm, hai mắt sáng quắc, nhìn Tô Tiểu Bạch nói.
"Nữ nhân của ta?"
Tô Tiểu Bạch thấy mới đầu Kha Tuyết lo lắng, sau đó lại kiên quyết thì hơi nhếch miệng lên, nở nụ cười trêu chọc.
"Ngươi có biết, muốn làm nữ nhân của ta thì phải bỏ ra cái giá gì không?”
"Cái gì?"
Vốn nghĩ câu trả lời không phải khẳng định thì cũng là phủ định, nhưng không ngờ là Tô Tiểu Bạch sẽ hỏi ngược lại mình, Kha Tuyết sửng sốt một chút, sau đó kiên quyết nói.
"Cho dù phải bỏ ra cái giá gì thì ta cũng muốn trở thành nữ nhân của ngươi!"
Cuối cùng, Kha Tuyết lại bổ sung: "Giống như muội muội!”
"Được rồi!"
Tô Tiểu Bạch thấy Kha Tuyết kiên quyết như vậy thì gật đầu một cái, cũng nghiêm mặt nói.
"Vậy thì ta chiều ý ngươi!”
Đang lo lắng thấp thỏm chờ Tô Tiểu Bạch trả lời, đột nhiên nghe Tô Tiểu Bạch nói như vậy thì lập tức kích động, trong mắt tràn đầy mừng rỡ nhìn Tô Tiểu Bạch.
Đang muốn mở miệng nói gì nhưng sau một khắc, Kha Tuyết cảm thấy thế giới trước mắt quay vòng vòng, người bị một cánh tay rắn rỏi, mạnh mẽ bế lên.
"A...!"
Lúc này Kha Tuyết thất kinh kinh hô một tiếng.
Sau một khắc, nàng phát hiện mình đang nằm trong ngực Tô Tiểu Bạch, cảm nhận lồng ngực rộng lớn hùng hậu của Tô Tiểu Bạch, Kha Tuyết đỏ mặt.
Chôn đầu trong ngực Tô Tiểu Bạch, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mà Tô Tiểu Bạch lại cười ha ha một tiếng, cất bước đi thẳng tới một căn nhà gỗ nhỏ tạm thời dựng lên sâu trong núi rừng.
Đi vào nhà gỗ nhỏ, đá cửa phòng lại, sau đó vung tay lên, một màn ánh sáng phóng lên tận trời, hoàn toàn bao phủ nhà gỗ nhỏ này trong đó.
Không có tiếng động nào vang ra được, còn ngăn cản toàn bộ ánh mắt thăm dò.
Bên trong nhà gỗ, Kha Tuyết đã đoán được chuyện sắp xảy ra, khi còn đang khẩn trương, lo lắng, bất an thì thân thể lại bay lên không.
“A…”
Sau đó nàng ngã lên giường bông mềm mại.
Khẩn trương mở to mắt, nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đã cất bước đi tới.
Chuyện này khiến cho Kha Tuyết càng thêm thẹn thùng, vội vàng nhắm mắt lại.
Kha Sương không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng nàng vẫn vô cùng hi vọng tỷ tỷ có thể được như nàng, cùng trở thành nữ nhân của tướng công.
Như vậy bọn họ có thể ở bên nhau vĩnh viễn, đứng chỗ dòng suối nhỏ mà Tô Tiểu Bạch đứng, nàng vẫn luôn chú ý đến Tô Tiểu Bạch và Kha Tuyết.
Không biết vì cái gì mà Kha Sương cũng vô cùng gấp gáp.
Không ngừng tự an ủi mình.
Chắc chắn tỷ tỷ sẽ làm được.
Chúng ta mãi mãi không rời xa nhau.
Không, là ba người vĩnh viễn không rời xa nhau.
Nhưng không lâu sau, Kha Sương liền nhìn thấy Tô Tiểu Bạch bế Kha Sương đi vào căn nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Thấy cảnh này, Kha Sương nhếch miệng lên, nở nụ cười.
"Ta biết, tỷ tỷ sẽ không thất bại!"
Kha Sương vui vẻ ngồi trên tảng đá, một đôi bàn chân nhỏ nhỏ nhắn xinh xắn thọc vào trong suối, vui sướng đá nước như tâm tình vui vẻ của chủ nhân nó.
Trong núi rừng tĩnh mịch im ắng, chỉ có gió nhẹ thổi qua, cỏ cây lay động, phát ra tiếng rì rào.
Một mảnh tường hòa.
Mà sau một khắc, trên núi rừng phía xa xuất hiện hai tiếng xé gió!
Kha Sương đang nghịch nước thì phát hiện ra hai tiếng xé gió này, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai đạo quang mang một xám một vàng đang nhanh chóng chạy về, không lâu sau thì đã đến trên không dòng suối nhỏ này.
"Đả Lão Hổ, Đại Điểu, rốt cuộc các ngươi cũng về."
Khi nhìn thấy rõ hai thân ảnh này là hai, ánh mắt Kha Sương sáng lên nói.
"Thế nào, có phải là đem đồ ăn ngon gì về không?”
Không đợi hai người này nói chuyện thì vội vàng đứng dậy.
Bị gọi là Đánh Lão Hổ và Đại Điểu, khóe miệng Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng co quắp.
Dù sao gì thì mình cũng là chúa tể một phương, chính là Yêu Vương Độ Kiếp hậu kỳ.
Không nói những yêu tộc khác nhìn thấy mình thì như ve sầu sợ mùa đông, ngay cả người tu hành nhân loại nhìn thấy bọn họ thì cũng phải cẩn thận như đang đi trên băng mỏng.
Nhưng khi đứng trước mặt Kha Sương thì hai người có cảm giác như mình là sủng vật.
Hai người cười khổ nhìn một cái, biết đó cũng không phải là ảo giác của mình.
Hai người vẫn là tọa kỵ của Tô Tiểu Bạch.
Mà nữ nhân trước mặt này lại là nữ nhân của Tô Tiểu Bạch, cũng là chủ mẫu của hai người, nghĩ như vậy, hai người lại cảm thấy mình vốn là sủng vật.
Hai người cảm thấy được an ủi một chút, sau đó vội đáp xuống.
"Ta và Hổ Sát đi tới thôn trang trước mặt xem thử, không có gì đặc biệt nhưng đồ ăn ngon..."
Kim Sí Đại Bằng cười khổ một cái, trong một thôn nhỏ thì có đồ ngon gì chứ.
"Thế nào, có phải là không có gì, cũng không có đồ ăn ngon?”
Thấy thế, Kha Sương vội vàng gặn hỏi.
"Có, nhưng không biết có ăn ngon hay không."
Kim Sí Đại Bằng vừa nghĩ tới chuyện mình và Hổ Sát đi trước dò đường, còn phải chú ý đồ ăn ngon đem về cho Kha Sương, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng vẫn vội nói.
Lật tay một cái, một đống đồ ăn ngon xuất hiện.
Có hoa quả, bánh ngọt và một ít thức ăn.
Thậm chí thức ăn còn bốc hơi nóng.
Giống như là vừa ra lò.
Thấy thế, Kha Sương lập tức mặt mày hớn hở.
"Hắc hắc, quá tốt rồi, chờ tỷ tỷ và tướng công tới rồi cùng ăn luôn!"
Kha Sương bày mấy món này ra, tiện tay lấy một khối đá tới, ngồi trên đó chăm chú nhìn đống đồ ăn ngon trước mặt.
Mà Kim Sí Đại Bằng và Hổ Sát thấy thế thì bất đắc dĩ lắc đầu liếc nhìn bốn phía, nhưng không có phát hiện bóng dáng Tô Tiểu Bạch.
"Chủ nhân đi đâu rồi?"
Hổ Sát không nhịn được mở miệng hỏi.
"Tướng công và tỷ tỷ đang trong phòng, sau này các ngươi có thêm chủ mẫu mới rồi..."
Nghe vậy, Kha Sương cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Tuy nhiên suy nghĩ một chút, nàng bổ sung: "Là hai chủ mẫu."
"Hít!"
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng nghe vậy thì hít một hơi khí lạnh, mặt mũi chấn kinh.
Một chủ mẫu mà đã chạy muốn gãy chân, tìm kiếm đồ ăn ngon khắp nơi, nếu có thêm một chủ mẫu nữa thì không phải là sau này sẽ có thêm càng nhiều chuyện phiền phức hơn sao!
Trong lòng hai người đồng loạt xuất hiện ý nghĩ này.
Vẻ khổ sở trên mặt càng rõ hơn.
Bên trong nhà gỗ nhỏ, cảnh xuân dạt dào.
Sau khi triền miên một trận.
Kha Tuyết mặt ửng hồng, thẹn thùng nằm trong ngực Tô Tiểu Bạch.
"Mau dậy đi, Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng đã về, Kha Sương cũng đang chờ ở bên ngoài."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...