Nhìn thấy hai người bạn tốt chết ngay trước mắt mình, chết còn thê thảm như vậy, khiến Thiên Sơn lão nhân rốt cuộc cũng phát điên!
Ai có thể ngờ được vậy mà còn có loại tình huống này xảy ra nữa chứ!
Vốn dĩ ba người lên kế hoạch giết chết Tô Tiểu Bạch, sau đó cướp Hồ tộc Thanh Khâu và ba kiện tiên khí trên người Tô Tiểu Bạch.
Nhưng ai mà nghĩ được, hắn lại mạnh mẽ như thế, chỉ thuận tay đã giết chết Triệu Thiên và Vương Đống, hai vị cường giả Độ Kiếp hậu kỳ.
Điều này khiến Thiên Sơn lão nhân trong lúc nhất thời không có cách nào chấp nhận được việc hai người bạn thân chết trước mặt mình!
Hắn ta phải báo thù cho họ!
Suy nghĩ này vừa nổi lên, đã hoàn toàn xâm chiếm đầu óc của Thiên Sơn lão nhân, và đã trở thành sự cố chấp của hắn ta!
"Chết cho ta! Ta phải giết ngươi!"
Thiên Sơn lão nhân gầm lên tức giận một cách điên cuồng và dữ tợn, đôi tay vung vẩy, chiếc chuông đồng khổng lố đó đột nhiên hướng về phía trước.
Màn sương mù vô tận đang không ngừng lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Mà sương mù này như nặng nghìn cân khiến không gian vang lên tiếng cọt kẹt cọt kẹt.
Trong màn sương đó lại càng khủng khiếp vô cùng, giống như một khi đi sâu vào bên trong, chắc chắn sẽ bị chôn thây trong màn sương mù đó!
"Có chút thú vị đấy, vậy mà lại dùng Thiên Âm Trọng Thủy hóa thành sương mù, trong đó Thái Bạch Kim Tinh hóa thành một kiện pháp bảo tuyệt thế!”
Tô Tiểu Bạch nhìn màn sương mù đang bao phủ tới đó, khóe miệng nhếch lên, gật đầu nói với vẻ có hơi hứng thú.
"Tiểu tử có mắt nhìn khá đấy, nhưng cho dù là vậy thì hôm nay ngươi nhất định vẫn phải chết ở nơi này!"
Thiên Sơn lão nhân nghe vậy thì cười lạnh đầy dữ tợn, trạng thái như phát điên, biết Tô Tiểu Bạch có thực lực mạnh mẽ, còn có ba kiện tiên khí hộ thân, nhưng vẫn dứt khoát bùng phát toàn bộ sức mạnh của mình, rót linh khí cả người vào trong chuông đồng một cách điên cuồng, như thể không cần mạng.
Ầm!
Một tiếng chuông ngân rất to vang lên, chỉ nhìn thấy màn sương phun ra từ trong chuông đồng này càng thêm điên cuồng.
Trong nháy mắt đã che phủ bầu trời lẫn thái dương, toàn bộ trời đất đều ngập trong sương mù, duỗi tay không thấy được năm ngón.
"Tuy có chút thú vị, ý tưởng cũng vô cùng tốt, nhưng uy lực vẫn còn kém nhiều lắm."
Tô Tiểu Bạch thấy thế, trầm ngâm rồi bảo.
Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn hé miệng, hơi thổi ra, một điểm lửa phun ra từ trong miệng hắn.
"Hửm? Bản tọa là tới tặng chuông cho ngươi, lẽ nào tên đui mù ngông cuồng nhà ngươi thật sự vọng tưởng dựa vào điểm lửa nhỏ bé đó, mà phá được sương mù Thái Âm của bản tọa sao?"
Thấy Tô Tiểu Bạch phun ra một điểm lửa, Thiên Sơn lão nhân lập tức cười lạnh đầy khinh thường và bảo.
"Quả đúng là nực cười đến cực điểm!"
"Có nực cười hay không thì biết ngay!"
Tô Tiểu Bạch lại mang vẻ mặt lạnh lùng, mỉm cười, không hề để ý đến lời châm biếm của Thiên Sơn lão nhân chút nào!
Điểm lửa phun ra từ trong miệng của hắn, không ngừng lơ lửng giữa không trung, tốc độ cực kỳ thong thả, thậm chí trong đó còn không có một chút gợn sóng nào, cứ chậm rãi bay vào trong màn sương mù được hóa thành từ Thái Âm Trọng Thủy đó như vậy!
Ngay sau đó, trong màn sương mù khổng lồ che lấp cả bầu trời và thái dương đó lạt đột nhiên bùng lên những đốm lửa dữ dội, giống như một tia lửa bắn tới bắn lui trong chảo dầu.
Toàn bộ chảo dầu lập tức bị đốt cháy!
Cái gọi là Thái Âm Trọng Thủy, hiện giờ chính là khúc củi của đốm lửa đó!
Ngọn lửa lập tức vọt thẳng lên trời, bùng cháy hừng hực!
"Sao...!sao có thể như vậy được? Làm sao Thái Âm Trọng Thủy có thể bị đốt cháy được!"
Nhìn thấy một màn này, Thiên Sơn lão nhân trước đó còn mang vẻ mặt khinh thường và chế nhạo lại trợn trừng đôi mắt, cằm rớt xuống đất, khiếp sợ kêu to lên với vẻ mặt không dám tin!
Thái Âm Trọng Thủy chính là khắc tinh của mọi ngọn lửa trong thiên hạ, cho dù là Tam Muội Chân Hỏa hay là Lục Vị Chân Hỏa, đã tiến vào trong Thái Âm Trọng Thủy thì chắc chắn sẽ bị dập tắt...!Nhưng ngọn lửa hừng hực trước mắt vẫn đang không ngừng lan rộng ra, trong nháy mắt đã đốt cháy hơn phân nửa không trung, toàn bộ màn sương đều bị thiêu đốt!
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ toàn bộ Thái Âm Trọng Thủy đều sẽ bị ngọn lửa này bao phủ và đốt sạch!
"Không!"
Thiên Sơn lão nhân kêu lên thảm thiết, dù sao thì chiếc chuông đồng này và màn sương mù bên trong nó đều là hắn ta vất vả, trải qua trăm cay nghìn đắng thu gom Thái Âm Trọng Thủy và Thái Bạch Kim Tinh, rồi bỏ ra vô số tâm huyết mới luyện ra được.
Nhưng hiện giờ lại hoàn toàn bị ngọn lửa này khắc chế, không ngừng bị đốt cháy!
Cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị đốt sạch mấy!
Toàn bộ tâm huyết của hắn ta đều sẽ đổ sông đổ bể cả!
"Tiểu Tử, đồ đáng chết!!"
Đôi mắt của Thiên Sơn lão nhân đỏ ngầu, gào lên một cách điên cuồng.
Chỉ nhìn thấy hắn ta vung hai tay, cơ thể đột nhiên tiến lên hai bước, trên hai tay lại xuất hiện vô số ngọn núi.
Cùng lúc hắn ta vung tay một cái, vô số ngọn núi này bay về phía Tô Tiểu Bạch giữa không trung.
Trong phút chốc đã không ngừng mở rộng giữa bầu trời!
Quả nhiên chỉ có cái tên đặt sai, chứ không có cái tên gọi lầm.
Thiên Sơn lão nhân này thật sự có cả nghìn ngọn núi!
Tô Tiểu Bạch nhìn thấy một màn này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm, sau đó hai tay ấn một cái, liền có một đường kiếm quang sắc bén bắn ra từ giữa ngón tay hắn!
"Trấn áp!"
Thiên Sơn lão nhân trợn trừng hai mắt, liều mạng rống giận, đôi tay đột nhiên vung xuống dưới.
Nghìn ngọn núi đó đè thẳng xuống người Tô Tiểu Bạch!
Một nghìn ngọn núi này chính là thứ Thiên Sơn lão nhân đã tiêu tốn mấy nghìn năm, đi khắp chân trời góc bể, thu thập tinh túy ở đất sâu, và Thái Âm Trọng Thủy nhu hòa để luyện chế ra, có uy lực vô cùng kinh người.
Thậm chí trước đây, Thiên Sơn lão nhân cũng dựa vào việc làm ra ngọn núi này, mà tạo ra tên tuổi lớn trong giới tu luyện.
Cho nên mới có danh hiệu Thiên Sơn lão nhân này!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Kiếm quang trong nháy mắt đã va chạm lên đỉnh núi của những ngọn núi khổng lồ đó.
Tiếng nổ dữ dội lập tức vang lên.
Những ngọn núi kiên cố đến cực điểm, không có vật gì có thể làm tổn hại ngày xưa, lúc này giống như một miếng đậu phụ yếu ớt, bị kiếm quang chém một nhát, đã trực tiếp vỡ tan!
Chỉ trong một cái chớp mắt, đường kiếm quang đã xuyên thủng mấy nghìn đỉnh núi này, rồi đột nhiên dừng lại trước mặt Thiên Sơn lão nhân!
Đôi mắt của Thiên Sơn lão nhân trợn tròn, kinh hãi hé miệng ra định kêu to.
Phập!
Nhưng kiếm quang đã xuyên thủng cơ thể của hắn ta!
Tốc độ quá nhanh, thậm chí trước mắt của Thiên Sơn lão nhân, còn thấy chuôi kiếm quang xuyên thủng qua để lại.
Phụt...
Thiên Sơn lão nhân chỉ vào Tô Tiểu Bạch, miệng không ngừng mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng rì rầm.
Bịch!
Cuối cùng, dưới sự không cam tâm của Thiên Sơn lão nhân, thi thể của hắn ta lập tức nát vụn, hóa thành một đống tro bụi, tản đi theo gió.
Lúc này, trong thành Kiến Dương, ba vị cường giả Độ Kiếp hậu kỳ đã chết trận sạch.
Cả ba người đều chết trong tay của Tô Tiểu Bạch.
Tô Tiểu Bạch đứng trên trời cao, liếc mắt nhìn thành Kiến Dương dưới chân, bởi vì đại chiến liên tiếp mà hứng chịu tai ương ngập trời, hoang tàn đổ nát, trong con ngươi bình tĩnh của hắn không có một chút cảm xúc nào.
Cuối cùng hai chân hắn giậm xuống, hóa thành một đường lưu quang bay về phía xa!
Lúc này, trong thành Kiến Dương ở phía giới, dưới trận đại chiến, vô số dân chúng trốn ở trong bóng tối nhìn lên bầu trời xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra một chút khác thường nào cả, cũng không có đại quân yêu quái ở Vạn Yêu sơn đâu, lại càng không có cường giả tu hành khác giáng lâm.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, nếu không phải có những ngôi nhà đổ nát trên mặt đất nghiệm chứng, thì thành Kiến Dương như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng không đến bao lâu, dân chúng ở thành Kiến Dương đã phát hiện ra, ba vị cường giả Độ Kiếp hậu kỳ duy nhất ở thành Kiến Dương lại chẳng thấy đâu hết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...