Nhưng kiếm quang đó thực sự quá khủng khiếp, ngay cả một pháp bảo cực phẩm như Thí Thần thương, cũng đã phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt không chịu nổi sức nặng, xuất hiện một vết nứt lớn!
Hơn nữa vết nứt này còn đang không ngừng lan rộng ra khắp nơi thuận theo sự va chạm giữa kiếm quang và mũi thương.
Thậm chí rất có khả năng vào ngay sau đó, thanh trường thương này sẽ vỡ nát!
Nhưng kiếm quang trước mặt vẫn sắc bén đến cực điểm như cũ, sáng rực như mặt trời ban trưa, không ngừng xông tới.
Điều này khiến trong lòng Triệu Thiên không chỉ vô cùng khiếp sợ, mà còn cực kỳ hoảng hốt!
Mà cũng chính vào lúc này, dải ngân hà trên đỉnh đầu Tô Tiểu Bạch cũng giáng xuống!
Vô số kiếm quang hóa thành tinh quang, xếp thành một đại trận ngân hà.
Vương Đống muốn dựa vào đại trận ngân hà này để trực tiếp nhấn chìm Tô Tiểu Bạch!
Nhưng Tô Tiểu Bạch lại chỉ liếc mắt nhìn ngân hà này một cái, rồi lắc đầu bảo: "Kiếm ý quá kém, kiếm quang lại yếu đến cực điểm, loại kiếm trận này, tiện tay có thể phá."
Vương Đống nghe vậy, sắc mặt lập tức xanh mét, cười lạnh đầy khinh thường và đáp: "Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi thật sự cho rằng dựa vào ba kiện tiên khí, giết chết được một Yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ thì có thể hoành hành thiên hạ được rồi sao? Thật đúng là không biết trời cao đất dày! Không có ba kiện tiên khí đó, bản tọa giết ngươi đơn giản như giết một con gà vậy!"
Nhưng lời nói vừa mới dứt, sắc mặt của hắn ta đã lập tức thay đổi.
Trên gương mặt mang theo vẻ khó tin và khiếp sợ.
Hắn ta giơ ngón tay chỉ vào trường kiếm trong tay của Tô Tiểu Bạch, lắp ba lắp bắp, hét lớn lên: "Không thể nào! Không phải ngươi đã thúc giục tiên kiếm đi đối phó với Triệu thành chủ rồi sao, sao tiên kiếm vẫn còn nằm trong tay ngươi? Không thể nào!"
"Ngươi gọi đây là tiên kiếm sao?"
Tô Tiểu Bạch nghe vậy thì nhướn mày, cúi đầu nhìn trường kiếm giản dị và tự nhiên trong tay mình, không khỏi lắc đầu bảo:
"Đây chẳng qua chỉ là thanh trường kiếm ta thuận tay ngưng tụ ra từ kiếm quang và kiếm ý mà thôi, làm sao có thể tính là tiên khí gì đó được."
Vừa dứt lời, Vương Đống đã lập tức ngây người, đứng giữa không trung với vẻ mặt ngơ ngác, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, hắn ta không ngừng lắc đầu, bộ dáng đánh chết cũng không thể tin, không ngừng lầm bầm:
"Không thể như vậy, sao có thể như vậy được? Ngươi chắc chắn đang lừa ta, ngươi đang lừa ta!"
Nói đến đây, hắn ta lập tức trở nên điên cuồng, nhìn về phía Tô Tiểu Bạch với đôi mắt đỏ ngầu và nụ cười lạnh đầy dữ tợn.
"Ta biết rồi, ngươi đang lừa ta, mong rằng có thể khiến ta hiểu lầm một thanh trường kiếm bình thường là tiên kiếm! Đáng tiếc, ngươi không thể lừa được bản tọa, hôm nay không có tiên kiếm trong tay, ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay bản tọa!"
Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay Vương Đống không ngừng trảm xuống, những đường kiếm quang sắc bén hút vào trong ngân hà, ngân hà đột nhiên mở rộng ra, rồi lập tức rơi xuống!"
"Đáng tiếc, ảo tưởng quá sâu, khiến ngươi không thể nhìn rõ được sự thật đơn giản như vậy ở trước mắt."
...
Tô Tiểu Bạch thấy Vương Đống điên cuồng như vậy, lại thản nhiên lắc đầu, thuận tay vung trường kiếm, vẽ ra một đường kiếm quang sắc bén.
Kiếm quang vút lên trời cao, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã rơi vào trong ngân hà!
Ầm!
Tiếng nổ mãnh liệt và dữ dội không ngừng vang lên bên trong ngân hà.
Ngân hà liên tục lập lòe sáng tối, như thể đang hứng chịu một đòn tấn công cực kỳ khủng khiếp, toàn bộ ngân hà như sắp sụp đổ.
"Sao, sao có thể như vậy được?"
Sắc mặt của Vương Đống dữ tợn, hét to lên một cách điên cuồng, linh lực cả người đang không ngừng rót vào trong trường kiếm, trường kiếm liên tục vung lên, chém ra những đường kiếm quang sắc bén như thể không cần mạng!
Linh lực cả người giống như thủy triều xuống đó, trong nháy mắt đã bị những đường kiếm quang này hấp thụ ánh sáng.
Kiếm quang ùa vào trong ngân hà, chẳng những không củng cố sự ổn định cho ngân hà, mà ngược lại còn khiến tiếng nổ mạnh bên trong ngân hà càng dữ dội hơn.
Ngay sau đó, kiếm quang sắc bén xé rách ngân hà, trực tiếp xuyên thủng nó!
Vố số tinh quang biến thành từ kiếm quang và kiếm ý, tất cả đều tắt ngóm.
Ngân hà khổng lồ với uy lực vô tận đó, vậy mà lại bị một kiếm của Tô Tiểu Bạch xuyên thủng và phá vỡ!
Nhìn thấy một màn này, Vương Đống dại ra, ngây người ra tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.
Sao có thể như vậy được?
Lẽ nào hắn có hai thanh tiên kiếm sao?
Nhưng, thế lại càng không có khả năng hơn!
Soạt!
Đúng lúc này, kiếm quang xuyên thủng ngân hà đột nhiên chiếu rọi khắp trời đất, cắt rách bầu trời thăm thẳm với góc độ quỷ dị nhất, rồi xuyên thẳng tới, đâm thủng ngực của Vương Đống.
Vương Đống cúi đầu, nhìn lỗ thủng lớn xuất hiện trên ngực mình đó, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch với vẻ mờ mịt và khó tin.
"Không thể nào."
Vừa dứt lời, Vương Đống đột nhiên ngã xuống, toàn bộ cơ thể bắt đầu nứt toác ra, trong nháy mắt đã hóa thành một đống tro bụi, sau đó tan biến đi.
"Vương Đống!"
"Vương Đống!"
Triệu Thiên và Thiên Sơn lão nhân nhìn thấy một màn này, đôi mắt trừng to như muốn nứt toác, hét lên đầy tức giận.
Cùng là Độ Kiếp hậu kỳ và cùng bảo vệ thành Kiến Dương, ba người đã chung sống với nhau mấy trăm năm, vốn cho rằng bọn họ sẽ luôn như vậy mãi, nhưng ai mà ngờ được, vậy mà hai người bọn họ lại tận mắt nhìn thấy Vương Đống chết ngay trong thành Kiến Dương.
"Tiểu tử, đồ chết tiệt nhà ngươi!"
Triệu Thiên gào lên điên cuồng, cả người khí huyết cuồn cuộn, rót vào trong Thí Thần thương một cách liều mạng!
"Triệu thành chủ, đừng!"
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Thiên Sơn lão nhân thay đổi dữ dội, đột nhiên hét lớn lên.
Khí huyết chính là gốc rễ của cơ thể, cũng chính là thứ quan trọng nhất.
Không nhìn thấy lão dơi già sống từ thời thượng cổ cho đến tận bây giờ, cả người khô cạn khí huyết, nên cảnh giới mới giảm xuống Độ Kiếp hậu kỳ hay sao.
Nếu không phải vì có vô số sách cũ và rất nhiều bí pháp thần thông từ thời thượng cổ, thì chỉ sợ rằng lão dơi già đó đã sớm chết vì khô cạn khí huyết rồi.
Nhưng hiện giờ, Triệu Thiên lại rót toàn bộ khí huyết cả người vào Thí Thần thương, thế này tương đương với tự bạo, dùng cách đánh kéo theo kẻ địch cùng nhau chết chung.
Cho dù có giết chết được Tô Tiểu Bạch thì Triệu Thiên chắc chắn cũng sẽ vì khô cạn khí huyết mà chết.
Nhưng hắn ta lại hoàn toàn không có suy nghĩ buông tay, trong nháy mắt, mái tóc đen của hắn ta đã biến thành màu trắng, làn da khô quắt lại, những nếp nhăn hằn lên khắp nơi, giống như một lão già.
Khí tức cả người hơi yếu, nếu nói hắn ta là một ông già sắp chết đến nơi rồi thì Thiên Sơn lão nhân cũng tin!
"Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!"
Triệu Thiên gầm lên một cách điên cuồng, hai tay nắm Thí Thần thương vô cùng vững vàng, dùng hết toàn bộ sức lực đâm vào ngực của Tô Tiểu Bạch!
"Tiếc cho một thanh pháp bảo cực phẩm, cũng tiếc cho một thân thiên phú và cảnh giới này của ngươi..."
Vẻ mặt của Tô Tiểu Bạch không có cảm xúc, trên gương mặt không buồn không vui, nhìn Triệu Thiên một cách lạnh lùng và bảo.
"Cứ hy sinh tất cả như vậy, chỉ vì muốn kéo ta cùng chết chung sao? Vẫn còn kém nhiều lắm."
Vừa dứt lời, đường kiếm quang vẫn luôn giằng co không ngừng với Thí Thần thương đó đột nhiên bùng nổ.
Soạt!
Kiếm quang sắc bén đến cực điểm cắt ngang qua Thí Thần thương một cách vô cùng dễ dàng như thái một miếng đậu phụ, chặt đứt cả ngọn lửa trên mũi thương, sau đó linh lực vô tận lập tức xuyên thẳng ngực Triệu Thiên.
Một tiếng phập vang lên bên tai hắn ta, vẻ mặt của Triệu Thiên ngây dại, nhìn vào ngực mình với vẻ mờ mịt, không dám chấp nhận.
Vết thương đó giống y như đúc với vết trên ngực của Vương Đống trước đó.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch, khóe miệng mấp máy, hình như đang muốn nói gì đó.
Nhưng ngay sau đó, lời còn chưa kịp nói thì hắn ta đã hóa thành những mảnh vụn tản đi theo gió.
"A!
Thiên Sơn lão nhân tận mắt nhìn thấy Triệu Thiên và Vương Đống chết trước mặt mình, lại càng điên cuồng, không có cách nào chấp nhận được sự thật này hơn.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Bạch với đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy thù hận và giận dữ.
"Ngươi đã giết bọn họ, ngươi đáng chết! Ngươi phải đền mạng cho bọn họ, ta phải giết chết ngươi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...