Thậm chí rất có khả năng sẽ có được thành tựu cao hơn, đánh thẳng vào cơ hội phi thăng lên tiên giới!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thị Huyết Ma Bức lập tức nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hẳn lên.
Vù một tiếng đứng dậy, Thị Huyết Ma Bức rống to một tiếng.
“Phân phó xuống dưới, bản tọa sẽ tới thành Kiến Dương, cướp con tiểu bạch hồ đó lại!”
Trong đại điện, những bóng mờ không ngừng lay động, như thể đang đáp lời Thị Huyết Ma Bức vậy.
Mà lúc này, tin tức đám người người Phiên Bì Thử trở về Vạn Yêu sơn, hành động truy bắt tiểu bạch hồ đã thất bại, ngay cả Hổ cũng chôn thây ở thành Kiến Dương, lại truyền vào tai những vị Yêu vương Độ Kiếp khác trên Vạn Yêu sơn.
Trên Vạn Yêu sơn, trong một hang động bí mật khác.
Mấy bóng người đang tụ lại với nhau.
Nếu có tiểu yêu ở Vạn Yêu sơn nhìn thấy một màn này, lập tức sẽ kinh ngạc.
Ba người này chính là ba vị Yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ khác trên Vạn Yêu sơn, thực lực vô cùng khủng khiếp, nhưng hiện giờ lại tập trung ở chỗ này.
“Hai con hồ ly đó đều chạy hết rồi.”
“Thuộc hạ của Thị Huyết Ma Bức rặt một đám phế vật, ngay cả hai con hồ ly này mà cũng bắt không xong!”
“Lại còn một con đi vào thành Kiến Dương, địa bàn của nhân loại nữa chứ, con còn lại chắc hẳn đã trở về Thanh Khâu rồi.”
Ba người tới tấp mở miệng, giọng nói bình tĩnh.
Dù sao thì cho đến hiện tại, Thanh Khâu vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì, e rằng chính là vì một con trong số đó đã trở về, cũng biết rõ một con còn lại không xảy ra chuyện lớn gì.
Bằng không hiện giờ tộc chủ của Thanh Khâu đã sớm dẫn đầu vạn nghìn Yêu Hồ đánh tới đây rồi.
“Thị Huyết Ma Bức không có khả năng đi vào Thanh Khâu để cướp một con hồ lý khác, nên chỉ có thể đi vào thành Kiến Dương.”
“Tuy rằng ở trong địa bàn của con người, nhưng những người đó chắc hẳn không biết được bí ẩn trên người con tiểu bạch hồ đó đâu.”
“Cho nên vẫn còn cơ hội.”
Mọi người lại mở miệng, ý kiến vô cùng thống nhất.
“Để Thị Huyết Ma Bức ra tay trước, rồi cuối cùng chúng ta cùng lên, thiết nghĩ mọi người cùng nhau chia một chén canh, lão dơi già đó chắc chắn sẽ không có ý kiến gì.”
“Có ý kiến thì đã sao, lẽ nào thật sự cho rằng mấy người chúng ta sợ lão già sống mấy chục vạn năm chắc?”
“Nếu lão dám có ý kiến, cùng lắm thì giết lão, rồi mấy người chúng ta chung hưởng truyền thừa của Cửu Vỹ Thiên Hồ đó!”
Vừa dứt lời, mọi người đều gật đầu, sau đó lại ẩn vào trong bóng tối.
Sáng ngày hôm sau, Kha Sương đang nằm bên cạnh Tô Tiểu Bạch, ánh dương từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên cơ thể hai người, cảm giác được sự ấm áp của ánh mặt trời, lúc này, Kha Sương mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ, cảm nhận được bên cạnh có một người đang nằm, Kha Sương lập tức nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua.
Sắc mặt của nàng lập tức đỏ bừng, trốn vào trong chăn với vẻ mặt ngại ngùng đến cực điểm.
“Ta đã cho nàng cơ hội hối hận rồi, bây giờ nàng đã không còn cơ hội để hối hận nữa.” Bên tai truyền tới giọng nói thản nhiên của Tô Tiểu Bạch.
“Hiện tại nàng chính là người phụ nữ của ta.”
Tâm trạng của Kha Sương phức tạp, một mặt cuối cùng nàng cũng đã trở thành người phụ nữ của hắn, một mặt lại không biết nên đối diện với hắn như thế nào.
Dù sao thì nàng cũng quá đơn thuần, chưa bao giờ từng trải qua loại chuyện này.
Nhưng nghe thấy lời tuyên bố mạnh mẽ của hắn, trong lòng nàng lại rung động.
Nàng vô thức thò đầu ra khỏi chăn, chớp đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.
Nhưng lúc này, hắn cũng đang nhìn về phía nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Ngại ngùng cái gì, sau này nàng phải thích ứng với loại cuộc sống này đi!”
Tô Tiểu Bạch vung tay, trực tiếp ôm Kha Sương vào trong lòng, cười một cách xấu xa và đầy hứng thú, bảo.
Kha Sương ừm một tiếng, lại càng xấu hổ hơn.
Thấy thế, Tô Tiểu Bạch biết phải cho nàng thời gian thích ứng, nên vừa cười vừa mở miệng nói, sau đó dứng dậy, rời khỏi phòng.
Trong căn phòng trống không, bên cạnh cũng chẳng còn Tô Tiểu Bạch, Kha Sương ngây người ra đó, nhìn lên đỉnh đầu,vừa vặn nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đang đợi ở bên ngoài gian phòng.
Kha Sương liền tiến lên ôm hắn, nói với vẻ mặt hạnh phúc và vui vẻ.
“Tướng công, không phải chàng nói muốn dẫn ta đi ăn đồ ăn ngon hay sao, bây giờ đi được chưa?”
“Được!” Thấy Kha Sương như vậy, hắn nhếch khóe miệng lên, gật đầu.
Hai người thu dọn một chút, rồi đi thẳng xuống lầu.
Một gã bồi bàn đang ngồi trên ghế một cách nhàn rỗi vô vị.
Trong đại sảnh cũng không khách nào, thường sẽ chẳng có ai đi ăn bữa sáng muộn cả, đều là vào giữa trung hoặc tối đến mới có thêm một vài vị khách.
“Hai vị khách quan, các ngươi cần gì?”
Bồi bàn nhìn thấy Tô Tiểu Bạch và Kha Sương ngồi bên cạnh chiếc bàn gần cửa sổ, vội vàng xốc lại tinh thần, đi lên hỏi.
“Mang những món tủ ở đây lên, mỗi món một đĩa.”
Tô Tiểu Bạch vung tay một cái, nói một cách vô cùng hào sảng.
“Được, hai vị khách quan đợi chút!”
Bồi bàn nghe vậy, vội vàng gật đầu với vẻ mặt tươi cười, sau đó mới xoay người rời đi.
Trong thành Kiến Dương này, có ba vị Độ Kiếp hậu kỳ tọa trấn, lại thêm bản thân thành Kiến Dương có một đại trận bảo vệ tòa thành nữa.
Cho nên yêu quái trên Vạn Yêu sơn, tuy có thế lực rộng lớn, nhưng lại hoàn toàn không dám khinh suất ra tay với tòa thành này.
So với thành Liễu Châu mà nói, thì dân chúng ở đây ổn định hơn, không cần phải lo lắng khi nào thì yêu quái trên Vạn Yêu son sẽ tới tấn công thành Kiến Dương!
Trên đường, người tới người đi, mà trong tửu lưu Tiên Huệ Đức, hai người lại ngồi rất yên tĩnh.
“Tướng công, nếu ở đây không có chuyện gì, thì ta muốn trở về Thanh Khâu một chuyến.”
Chưa được bao lâu, Kha Sương vẫn luôn có chút do dự, lại đột nhiên mở miệng nói.
“Tỷ tỷ của Kha Sương không biết đã thế nào rồi, hơn nữa lần này thời gian ta rời khỏi Thanh Khâu quá dài, sợ phụ thân lo lắng… cũng muốn trở về thăm tỷ tỷ một chút…”
Nói đến đây, nàng nhìn Tô Tiểu Bạch với vẻ mặt mong chờ: “Tiểu Bạch ca ca, nếu như được… Chàng có thể đi một chuyến với ta được không?”
“Đương nhiên có thể, không thành vấn đề.”
Tôi Tiểu Bạch thì lai gật đầu, đáp một cách rất dứt khoát.
Nghe vậy, Kha Sương hơi sững sờ, một lúc sau, nàng lập tức lấy lại bình tĩnh, nhảy lên với vẻ mặt hưng phấn và mừng rỡ.
“Ta biết ngay, tướng công, chàng tốt nhất, Kha nhi yêu chàng nhất!” Kha Sương đi lên ôm chặt Tô Tiểu Bạch một cách kích động.
“Chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy đã thỏa mãn được nàng, xem ra sau này không thể cho nàng yêu cầu quá lớn được rồi.”
Tô Tiểu Bạch vỗ lưng của nàng, hứng thú đáp.
Lúc này, Kha Sương mới cười hì hì, ngồi về chỗ, gật đầu đáp với vẻ mặt vui mừng: “Điều khiến Kha nhi thỏa mãn nhất chính là ở bên cạnh tướng công, vào thời điểm nguy hiểm, có thể gặp được tướng công!”
Trong lúc nói chuyện, bồi bàn đã bưng một đóng món ăn đi ra, bày toàn bộ đồ ăn lên bàn với động tác nhanh nhẹn.
“Khởi động trước đi, rồi ta dẫn nàng đi dạo trong thành Kiến Dương một chút, sau đó thì trở về.”
Tô Tiểu Bạch vừa vười vừa mở miệng.
Kha Sương liên tục gật đầu, sau đó bắt đầu chuyên tâm đối phó với những món ăn ngon đầy một bàn này.
Lúc này, tửu lâu Tiên Huệ Đức đang bị thần thức mà người bình thường hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra bao trùm.
Ba đường thần thức này đang thăm dò, sau khi Tô Tiểu Bạch và Kha Sương xuất hiện, thì lập tức biến mất!
Mà Tô Tiểu Bạch thì lại cảm giác được ba đường thần thức này, hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...