“Nếu đạo hữu đã không coi đây là vấn đề to tát gì, vậy cũng ta cũng không nói nhiều thêm nữa.”
Ba người Triệu Thiên đưa mắt nhìn nhau, rồi xoay người rời đi.
Rất nhanh, trong màn đêm yên tĩnh này chỉ còn lại mỗi Tô Tiểu Bạch và tiểu bạch hồ được hắn ôm trong lòng.
Mà những yêu quái đi theo Hổ Yêu lẻn vào trong thành Kiến Dương, sớm đã không biết chạy đi đằng nào rồi.
Thấy thế, Tô Tiểu Bạch cũng không nán lại nơi này thêm nữa, mà trực tiếp trở về căn phòng của mình ở Tiên Huệ Đức.
Tiểu bạch hồ đã chìm vào giấc ngủ say, cũng không biết trái tim của tiểu cô nương này lớn, hay là nàng vô cùng tin tưởng Tô Tiểu Bạch nữa.
Sau khi đặt tiểu bạch hồ lên giường, Tô Tiểu Bạch lại ngồi ở bên cửa sổ, nhìn lên ánh trăng sáng trong và trắng noãn bên ngoài cửa sổ, dường như đang xuất thần.
Trong đại diện của phủ thành chủ.
Ba người Triệu Thiên trở về đại điện, bầu không khí có hơi nặng nề.
“Thành chủ, Cao Trường Thắng đã chết rồi, tuy rằng đối với chúng ta mà nói chuyện này vô cùng có lợi, nhưng một khi Hoài Dương vương hỏi xuống, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi liên can.”
Thiên Sơn lão nhân sau khi im lặng một chút, nhìn Triệu Thiên vẫn luôn ngồi trên ghế chủ nhà, im lặng không nói gì, bảo.
“Giống như Thiên Sơn lão nhân đã nói, một khi Hoài Dương vương biết chuyện này, nếu chúng ta không thể đưa ra được một lời giải thích thích hợp, vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Vương Đống ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu bảo.
“Vậy theo như hai vị nói, chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây?”
Triệu Thiên vô cùng hiểu rõ lời mà hai người này nói, vì vậy hắn ta mới vô cùng đau đầu, ngẩng đầu nhìn hai người và hỏi.
“Ta kiến nghị, nếu không được thì cứ bắt người đó lại!”
Ánh mắt của Vương Đống lóe lên, cười lạnh một tiếng, bảo: “Như vậy, chúng ta không chỉ có thể mang đến cho Hoài Dương vương một lời giải thích vô cùng hài lòng, mà còn có thể vơ vét tài sản trên người tiểu tử thối đó nữa!”
“Yêu quái ở Vạn Yêu sơn không cần mạng chạy tới thành Kiến Dương này để gây phiền phức cho tiểu tử đó, vậy tiểu tử đó chắc chắn phải mang thứ gì đó quan trọng trên người!”
Thiên Sơn lão nhân cũng liên tục gật đầu, dường như nghĩ đến một chuyện gì đó, mà vội vàng bảo.
“Hơn nữa, tuyệt đối đừng quên ngọn núi ngũ sắc đó, vậy mà ngay cả ba người chúng ta cùng nhau ra tay, vẫn không có cách nào lay chuyển được nó, đó nhất định là một tiên khí!”
Tiên khí!
Đó chính là pháp bảo mạnh mẽ nhất trên thế gian này.
Thậm chí một kiện tiên khí được trang bị cho một cường giả Độ Kiếm, thì hắn có thể dễ dàng áp đảo được người cùng cấp!
Mà pháp bảo quý giá như vậy, có thể tưởng tượng được số lượng của nó, không có đến mấy cái trên thế gian này.
Nếu có thể có được một kiện tiên khí như vậy, vậy thì thực lực của bọn họ sẽ vọt lên như một vụ nổ vậy!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của ba người đồng thời nóng rực!
“Nhưng bản tọa không nhìn ra được độ nông sâu của người đó.” Tuy Triệu Thiên đã động lòng, nhưng vẫn lên tiếng một cách do dự.
Lúc đầu, khi ba người họ chạy tới cuộc đại chiến giữa Tô Tiểu Bạch và Cao Trường Thắng, Triệu Thiên đã cố ý tra xé Tô Tiểu Bạch một chút.
Nhưng cho dù hắn ta có thăm dò thế nào, vẫn hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ cảnh giới thực sự của Tô Tiểu Bạch.
Thậm chí xung quanh hắn, vẫn luôn có một màn sương mù che phủ, khiến Triệu Thiên hoàn toàn không có cách nào nhìn thấu được, lại càng không thể nào hiểu rõ Tô Tiểu Bạch.
Vương Đống và Thiên Sơn lão nhân cũng đồng thời hiểu ra, Triệu Thiên đang nói đến chuyện gì.
Hai người bọn họ cũng tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu về chuyện này, có thể không có bất cứ sơ hở nào ngay dưới thần thức thăm dò của ba người bọn họ, trên cơ bản đây là chuyện không có khả năng.
Cho dù là với những cường giả Độ Kiếp hậu kỳ khác, thì ba người bọn họ cũng có thể lập tức thăm dò ra được.
Nhưng hiện tại, ba người lại không thể tra xét được rốt cuộc Tô Tiểu Bạch có cảnh giới gì.
Nhưng nghĩ đến đường kiếm quang mãnh liệt, lấp lánh và chói mắt đến cực điểm ngày ấy, ba người bọn họ đều phát sợ.
“Lẽ nào… tiểu tử đó có một pháp bảo che giấu khí tức và cảnh giới chăng?” Thiên Sơn lão nhân nói với vẻ do dự.
“Rất có khả năng là vậy!” Lời này vừa ra khỏi miệng đã có được sự khẳng định của Vương Đống.
“Nhưng đừng quên, tiểu tử đó không chỉ có ngọn núi ngũ sắc, mà còn có một pháp khí có thể giải phóng đường kiếm quang mãnh liệt đó nữa!”
Nói như vậy, trên người Tô Tiểu Bạch có ít nhất ba kiện tiên khí!
“Ặc!”
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh, trên gương mặt của đám người Triệu Thiên tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Tiền tài làm động lòng người mà!
Có thể có một kiện tiên khí đã đủ để trở thành người xuất chúng trong những cường giả Độ Kiếp rồi.
Nhưng hiện giờ trên người của tên Tô Tiểu Bạch đó lại có đến ba kiện tiên khí!
Một khi có thể xóa sổ Tô Tiểu Bạch, vậy thì ba người họ không chỉ có thể mỗi người có được một kiện tiên khí, mà còn có thể dẹp yên cơn giận của Hoài Dương vương phi!
Một hòn đá trúng ba bốn con chim!
Đây là một chuyện vô cùng tốt!
Trong nháy mắt, ba người Triệu Thiên đã động tâm!
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ nóng rực trong mắt của đối phương.
Triệu Thiên nghĩ ngợi một chút rồi lập tức vỗ bàn, đưa ra quyết định: “Trước cứ phái người thông báo chuyện này cho Hoài Dương vương, mà Tô Tiểu Bạch đó, chúng ta phải quan sát hắn kỹ càng một phen đã.
Nếu muốn ra tay thì phải tấn công dữ dội, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!”
Sắc mặt của Triệu Thiên u ám, trong giọng nói tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Vương Đống và Thiên Sơn lão nhân cũng liên tục gật đầu.
Trong Tô Tiểu Bạch tay nắm ba kiện tiên khí, hơn nữa thực lực còn không tầm thường, nếu sau khi ra tay, còn để hắn chạy mất, vậy sau này, một khi hắn bắt đầu trả thù bọn họ, vậy bọn họ sẽ rất thê thảm.
…
Tô Tiểu Bạch ở trong quán trọ, cũng không để ý đến đám người Triệu Thiên.
Hắn vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ như cũ, trên gương mặt không có bất cứ cảm xúc nào.
Mà lúc này, tiểu bạch hồ vừa rồi còn ngủ say sưa, lại quay người một cái, hình như là duỗi eo.
“Ồ, sao mình lại ở đây thế?”
Hình như cảm thấy có gì đó không thích hợp, tiểu bạch hồ liếc mắt nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ.
Nhưng ngay khi nàng nhìn thấy Tô Tiểu Bạch, đôi mắt lập tức tỏa sáng.
Nàng mạnh mẽ bò dậy, bốn chi dùng sức trực tiếp nhảy lên, bay trên không về phía Tô Tiểu Bạch.
“Tướng công!”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy thì xoay người, vừa vặn ôm Kha Sương đang bay tới vào trong lòng.
“Tỉnh rồi sao?”
Hắn nhìn Kha Sương cuộn tròn trong lòng mình, trên khóe miệng hiện ra một nụ cười hứng thú, bảo.
“Ta thấy, ngươi nhất định là đã đầu thai nhầm rồi.”
“Hả?” Kha Sương nghe vậy, chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt nghi ngờ.
“Tại sao?”
“Bởi vì ngươi chắc hẳn nên đầu thai thành con heo, heo lười và heo tham ăn.”
Tô Tiểu Bạch duỗi tay, gõ lên đầu của tiểu bạch hồ, nói với vẻ hứng thú.
“Ôi, tướng công, vậy mà ngươi lại mắng ta là heo!”
Tiểu bạch hồ lập tức hiểu ra, nàng kêu lên một tiếng ngạc nhiên, sau đó linh lực trên người trào ra, trực tiếp hóa thành hình người, ngồi ở trong lòng của hắn.
Đôi tay trắng nõn như lá hành, ôm chặt Tô Tiểu Bạch.
…
“Ta chính là heo đó, ta còn muốn làm heo ngốc của tướng công nữa cơ!”
Vẻ mặt của Kha Sương xấu hổ, chớp đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Tiểu Bạch một cách ngại ngùng.
Vừa mới hòa thành hình người, nên trên người của Kha Sương chẳng mặc gì hết.
Làn da trắng tinh như pha lê lấp lánh ánh sáng dưới ánh trăng, mang đến một vẻ đẹp chấn động lòng người!
Tô Tiểu Bạch nhướn mày: “Đây chính là người nói đấy nhé, ta sẽ không cho ngươi cơ hội hối hận đâu!”
“Kha nhi mới không cần cơ hội hối hận gì đó.”
Tuy rằng Kha Sương đơn thuần, nhưng vẫn hiểu được ý tứ của hắn, sắc đỏ ngượng ngùng hiện lên trên cơ thể e thẹn, nàng dựa đầu vào lòng của Tô Tiểu Bạch, đã không dám nhìn hắn nữa.
Tô Tiểu Bạch đứng bật dậy, ôm Kha Sương đi thẳng tới chiếc giường duy nhất trong căn phòng.
“Vậy hôm nay, ta sẽ từ từ dạy dỗ con heo nhỏ lười biếng nhà ngươi một chút!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...