Mọi người nghe vậy, đều quay người nhìn về phía Tô Tiểu Bạch với gương mặt tràn đầy vẻ kỳ quái.
Thế này có hơi tàn nhẫn quá rồi, giết người cũng thôi, lại còn mang đầu của người ta đi mất, khiến người ta sau khi chết còn không thể được toàn thây!
Nhưng sức chiến đấu giữa những tu hành giả này, cũng được xem như là chuyện thường thấy.
Dù sao thì trong trận chiến đấu sinh tử, chẳng có người nào dám nương tay.
Nếu bởi vì nương tay, muốn cho đối phương được toàn thây, rồi chỉ cần không cần thẩn một cái, sẽ lập tức chết ở nơi này ngay, vậy đây chẳng phải là chuyện thê thảm nhất hay sao?
Nhưng hiện giờ chuyện này có liên quan đến đứa con trai Cao Thành của Cao Trường Thắng, bang chủ của Hỗn Giang Bang.
Cho nến nếu thi thể vẫn còn đó, thì nhất định phải giữ toàn thây.
Tô Tiểu Bạch thấy ba người đi tới, chỉ nhíu mày lại.
“Ta chưa bao giờ để tâm tới cái đầu gì đó, Cao Thành là do ta giết, nhưng ta không liên quan đến đầu của hắn.”
Trong giọng nói của hắn tràn đầy vẻ bình tĩnh, không hề có một chút cảm xúc nào, quả thực giống như hắn đã nói, người đã giết rồi, hắn cũng chẳng thèm mang một thi thể đi để làm gì.
Ba người Triệu Thiên cũng tin.
Dù sao thì Tô Tiểu Bạch có thể giết chết Cao Thành, lại còn có pháp bảo mạnh mẽ như thế, hắn cũng chưa chắc đã coi cái chết của Cao Thành là một vấn đề lớn lao gì, quả thực không giống một người cầm đầu người chết đi uy hiếp người khác.
Nhưng Cao Trường Thắng lại không tin, hắn ta cũng đã chính mắt nhìn thấy thi thể của Cao Thành, hoàn toàn không có đầu!
Nếu không phải hung thủ giết người Tô Tiểu Bạch gây khó dễ, thì còn ai có khả năng mang đầu của Cao Thành đi được chứ?
Dù sao thì đây cũng chính là chuyện mà Hỗn Giang Bang muốn báo thù!
“Nói láo! Chắc chắn là ngươi đã mang đi!”
Đôi mắt của hắn ta đỏ ngầu, sắc mặt đỏ gay, chỉ vào Tô Tiểu Bạch, nghiến răng nghiến lợi chửi.
“Nếu không phải ngươi, thì sao con ta lại chết, sao đầu con ta lại chẳng còn? Hôm nay cho dù ta không giết ngươi thì ngày sau ta nhất định cũng sẽ giết chết ngươi!”
Lời này vừa nói ra, khiến đám người Triệu Thiên đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
Cao Trường Thắng này rõ ràng không phải là đối thủ của Tô Tiểu Bạch, nhưng lại nói ra mấy lời hung hãn dọa nạt này.
Lỡ như Tô Tiểu Bạch muốn tránh khỏi phiền phức ngày sau, chẳng phải hắn sẽ trực tiếp ra tay nặng nề hay sao?
Cao Trường Thắng sẽ không có đất chôn thây đâu?
Quả nhiên, chỉ nhìn thấy Tô Tiểu Bạch ở giữa không trung lại cười lạnh một tiếng.
“Nếu ngươi đã có lòng muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Vừa dứt lời, hắn thuận tay nhấn một cái, một tiếng kiếm kêu vang vọng khắp trời đất, chỉ nhìn thấy một đường kiếm quang ngút trời đầy sắc bén hiện ra, tựa như ánh mặt trời vừa ló rạng, tỏa ra hào quang vạn trượng, chiếu sáng toàn bộ thành Kiến Dương trong màn đêm tối đen như mực!
Tiếng va chạm vang lên, kiếm quang ngút trời, kiếm ý sắc bén đến cực điểm, giống như chém bay tất cả, bổ nát toàn bộ vạn vật trên thế gian.
Ánh sáng thật chói mắt.
Kiếm quang sáng lạn như vậy lại khiến cho sắc mặt của đám người Triệu Thiên thay đổi!
Trong kiếm quang này, bọn họ thân là Độ Kiếp hậu kỳ cũng cảm giác được mối đe dọa to lớn!
Khủng khiếp quá!
Thậm chí tận sâu trong lòng bọn họ còn nói cho bọn họ biết đường kiếm quang này thực sự quá nguy hiểm, phải chạy mau!
Bằng không nếu một kiếm này chém xuống, chắc chắn sẽ phải chôn thây ở nơi này mất!
Không đợi mấy người này nói gì, kiếm quang đã đột nhiên giáng xuống.
“Đạo hữu xin dừng tay, chuyện này chỉ là hểu lầm, vẫn có thể thương lượng!”
“Đạo Hữu giơ cao đánh khẽ!”
“Cao Trường Thắng, ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau chạy đi!”
Ba người thấy thế, vội vàng kêu lớn lên đầy hoang mang, hơn nữa còn nhắc nhở Cao Trường Thắng mau chạy, nhưng Cao Trường Thắng đó dường như đã ngây người ra đó, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn lên đường kiếm quang lấp lánh, sắc bén, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp đó trên bầu trời cao!
Ầm!
Trong khoảnh khắc kiếm quang giáng xuống, tốc độ nhanh đến mức vượt xa sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Trong giây lát nó rơi xuống, không gian như thể bị đường kiếm quang đó cắt mở.
Không gian không ngừng chấn động, đám người Triệu Thiên thấy thế, muốn ngăn cản đường kiếm quang đó.
Dù sao thì thân phận của Cao Trường Thắng thực sự cũng quá đặc thù.
Hắn ta vừa chết, Hoài Dương vương phi chắc chắn sẽ không chịu để yên chuyện này, thậm chí mấy người bọn họ cũng sẽ bị liên lụy!
Nhưng đám người Triệu Thiên vừa mới có hành động, thì đường kiếm quang vượt qua tốc độ mà tất cả mọi người tưởng tượng ra đó, đột nhiên giáng xuống, lướt qua ba người Triệu Thiên, trực tiếp che phủ Cao Trường Thắng ở bên trong!
Đôi mắt của hắn ta trợn trừng như sắp nứt toác ra, trong lòng sợ hãi đến cực điểm!
Muốn chạy nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Một tiếng ầm nổ ra.
Cao Trường Thắng thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng, và kêu thảm cũng không có, trong nháy mắt bị chôn vùi dưới kiếm quang đó như vậy.
Ngay cả một chút vết tích cũng không để lại.
Kiếm quang tản ra bốn bề.
Đám người Triệu Thiên lại trực tiếp ngây người ra tại chỗ, nhìn về nơi Cao Trường Thắng đã đứng lúc trước một cách ngơ ngác.
“Xong rồi...!đạo hữu, ngươi có biết, ngươi đã rước phải phiền phức thế nào rồi không?”
Sau khi ngây người một lúc, Triệu Thiên mới lấy lại được bình tĩnh, quay người nhìn về Tô Tiểu Bạch với nụ cười khổ.
“Đạo hữu, ngươi có biết, Cao Trường Thắng này không chỉ là một bang chủ của Hỗn Giang Bang đơn giản như vậy, mà hắn ta còn có bối cảnh khiến chúng ta không dám động vào hắn.”
Vẻ mặt của Tô Tiểu Bạch bình tĩnh, hắn gật đầu, nhưng lại hoàn toàn không để tâm đến, thấy hắn như vậy, Triệu Thiên suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Bối cảnh có thể khiến những cường giả Độ Kiếp hậu kỳ như bọn họ cũng phải kiêng dè, có thể đơn giản như vậy được sao?
Thiên Sơn lão nhân và Vương Đống cũng mang vẻ mặt cứng ngắc.
Cuối cùng vẫn là Triệu Thiên yếu ớt mở miệng, nói ra bối cảnh của Cao Trường Thắng.
Hoài Dương vương chính là hoàng tử của Vĩnh quốc, tuy rằng đã được phân đất phong hầu ra ngoài, nhưng đất phong vô cùng rộng lớn, sở hữu bảy tòa thành trì, người tài giỏi, và dị sĩ dưới trướng nhiều vô số kể, thậm chí còn có không ít cường giả Độ Kiếp hậu kỳ.
Đám người Triệu Thiên cũng đã từng nghe lời đồn, dưới trướng hắn ta còn có cường giả Độ Kiếp đỉnh cấp!
Độ Kiếp đỉnh cấp!
Đó chính là tu hành giả mạnh nhất, chỉ còn thiếu một bước giẫm vào Thiên môn, phi thăng lên thiên giới mà thôi.
Lại thêm thế lực của Hoài Dương vương rộng lớn như vậy, mới khiến cho đám người Triệu Thiên kiêng dè đến thế!
“Ừm.”
Tô Tiểu Bạch nghe xong lời nói của Triệu Thiên, cũng chỉ gật đầu một cách hờ hững, trên gương vẫn không có bất cứ biểu cảm nào như cũ, thậm chí còn cúi đầu với vẻ hơi mất kiên nhẫn, duỗi tay ôm Kha Sương vào lòng mình.
Tiểu bạch hồ ở trong lòng hắn vô cùng yên ổn và thoải mái, thậm chí đã nhắm hai mắt lại, đợi Tô Tiểu Bạch vuốt ve bộ lông trắng muốt trên lưng nàng.
Cùng lúc tay của hắn lướt qua, vậy mà trên bộ lông lại bắt đầu tản ra tia sáng lấp lánh.
Linh lực êm dịu liên tục chui vào trong cơ thể của Kha Sương từng chút một, trấn áp toàn bộ linh lực điên cuồng không có cách nào đè nén được trước đó xuống từ từ.
Mà cảnh giới của Kha Sương cũng không ngừng tăng lên và ổn định.
Kha Sương đang thiu thiu ngủ một cách thoải mái, không hề phát hiện ra sự thay đổi cảnh giới linh lực trong người mình một chút nào.
Nhưng đợi khi nàng tỉnh lại, phát hiện ra cảnh giới của mình ổn vững và tăng lên, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.
Mà sau đó nếu có hóa thành hình người, thiết nghĩ cũng sẽ không dễ dàng bị kẻ địch đánh bay về nguyên hình nữa.
Đây chính là một cơ hội vô cùng hiếm có mà toàn bộ yêu tộc đều thèm muốn!
Mà Kha Sương thì lại nửa tỉnh nửa mê, nhận được cơ hội tốt này.
Đám người Triệu Thiên thấy bộ đáng vẫn không thèm để ý như cũ của Tô Tiểu Bạch, cũng chỉ có thể lắc đầu, thở dài một tiếng.
Tuy giết Cao Trường Thắng đối với bọn họ mà nói cũng không gây hại gì cả, thậm chí còn có giúp bọn họ kiểm soát thành Kiến Dương này tốt hơn.
Nhưng đợi đến khi Hoài Dương vương hỏi xuống, bọn họ lại phải nghĩ cách xem nên giải thích thế nào.
Cho nên đám người Triệu Thiên vẫn chưa làm khó Tô Tiểu Bạch vì chuyện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...