Ánh mắt Cao Trường Thắng lạnh như băng, hai mắt đỏ ngầu giống như điên cuồng nhìn những người xung quanh, giống như muốn bộc phát ngay lập tức.
Quản gia thấy thế chỉ có thể cắn răng tiến lên quỳ xuống chắp tay nói: “Lão gia, nghe nói là một người từ nơi khác tới giết thiếu gia hơn nữa còn chặt đầu thiếu gia mang đi…”
“Cái gì!”
Cao Trường Thắng trợn trừng hai mắt như muốn nứt ra, giết người còn muốn mang đầu của hắn đi, không cho người ta được toàn thây.
Đây là cừu hận lớn đến mức nào.
Chết không toàn thây!
Cao Trường Thắng nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt răng kẽo kẹt kẽo kẹt, cúi đầu nhìn thi thể Cao Thịnh nằm trên đất không đầu, lửa giận trong lòng bộc phát ra.
“Tìm cho ta! Nhất định phải tìm được hung thủ giết con ta, tìm được đầu con ta, ta phải chém hắn thành vạn mảnh để cho hắn không có đất chôn.
”
Cao Trường Thắng sắc mặt lạnh như băng hô to dữ tợn.
Trong nháy mắt cuồng bạo làm thân thể Cao Trường Thắng bộc phát ra một cái chấn động khếch tán ra bốn phía.
Trực tiếp hất đám quản gia với nô bộc bay ra ngoài.
Đám người quản gia hoảng sợ hét lớn đập xuống đất lộn vài vòng mới vội vàng đứng lên chắp tay đáp.
Nhanh chóng xoay người rời đi truy tìm toàn thành dấu vết Tô Tiểu Bạch kẻ giết Cao Thịnh.
Nhưng mà Tô Tiểu Bạch và Kha Sương cũng không che dấu hành tung của mình cho nên không cần tìm kiếm nhiều, rất nhanh đám người quản gia đã tìm được tung tích của Tô Tiểu Bạch.
Sau đó lập tức hồi báo lại với Cao Trường Thắng.
Cao Trường Thắng nghe thấy tìm được hung thủ giết Cao Thịnh không thể ngồi yên được đột nhiên đứng thẳng dậy nói: “Đi, mau đi trước dẫn đường.
”
Dù sao đầu của Cao Thịnh vẫn chưa tìm được, thi thể của hắn vẫn phải giấu ở trong khối băng, không toàn thây không thể hạ táng vào mộ tổ.
Đây là quy củ của Cao gia, để cho hương hỏa của gia tộc càng thịnh vượng.
Để con mình được tiến vào mộ tổ, cho dù phải giết một nửa người trong thành Kiến Dương hắn cũng làm.
Quản gia gật đầu lia lịa sau đó lập tức đi trước dẫn đường.
Cao Trường Thắng vung tay lên dẫn theo một đám người theo sau lưng quản gia đi thẳng đến Tân Huệ Đức.
Một đoàn người nhanh chóng đi tới trước tửu lâu Tân Huệ Đức.
Tiểu nhị đang ngồi ở trên ghế chán đến chết, lúc này thường ít có khách nhân tới.
Nghỉ ngơi dưỡng sức chờ giờ cơm.
Nhưng đúng lúc này quán rượu bên ngoài Tân Huệ Đức đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tiểu nhị vội vàng ngẩng đầu lên nhìn sau đó vô cùng sửng sốt.
“Tiểu nhân… Tiểu nhân tham kiến bang chủ Hồn Giang Bang…”
Đợi đến khi tiểu nhị lấy lại tinh thần thì đám người kia đã bước vào tửu lâu Tân Huệ Đức, tiểu nhị vội vàng đứng lên, nơm nớp lo sợ cẩn thận chắp tay nói.
Không dám ngẩng đầu lên nhìn người cầm đầu ở phía trước.
Đám người đến chính là Hồn Giang hỗ trợ cho Cao Trường Thắng.
Sắc mặt Cao Trường Thắng lạnh như băng xanh mét, không thèm liếc mắt nhìn tiểu nhị một cái, liên tục quét mắt qua lầu một.
“Người đâu?”
Giọng nói Cao Trường Thắng lạnh như băng, trong lời nói chứa đầy sát ý.
Quản gia nghe thấy thân thể run rẩy vội vàng tiến lên chỉ vào tiểu nhị kia quát lớn.
“Một nam một nữ hôm qua đến ở trọ đâu? Bây giờ đang ở chỗ nào?”
Tiểu nhị mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn quản gia một cái lúc này mới nghi hoặc nói: “Hôm qua một nam một nữ… Ta nhớ ra rồi!”
Tiểu nhị đột nhiên bừng tỉnh ra, giống như biết Bạch quản gia muốn nói đến ai.
Lời nó của tiểu nhị làm quản gia hưng phấn quay người nhìn Cao Trường Thắng.
“Bang chủ, tên tặc nhân sát hại thiếu chủ đang ở trên lầu hài.
”
Cao Trường Thắng sắc mặt rất khó coi cất bước leo cầu thang đi thẳng đến lầu hai.
Lúc này ở lầu hai Kha Sương đang vui vẻ ăn mỹ thực.
Hơn mười loại mỹ thực đặt ở trước mặt Kha Sương, nàng thề là ở trong Thanh Khâu chưa bao giờ được ăn loại đồ ăn ngon như vậy.
Lần này nếu như ăn hết được toàn bộ mỹ thực này, nàng tuyệt đối sẽ ngậm miệng.
Kha Sương đang đắm chìm trong hưởng thụ đồ ăn ngon giống như nghĩ tới điều gì quay người nhìn người vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ Tô Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch ca ca huynh muốn ăn một chút không, những thứ này ăn cực kỳ ngon.
”
Tô Tiểu Bạch nhếch miệng cười nhạt: “Ngươi ăn đi, ta có một chút chuyện phải xử lý.
”
“A?” Kha Sương nghe vậy sửng sốt, mờ mịt nháy ánh mắt sáng tỏ vô vội, vẻ mặt khó hiểu.
Tô Tiểu Bạch lại chỉ mỉm cười khoát tay nói: “Không có việc gì lớn, ăn của ngươi đi ta sẽ nhanh chóng trở về.
”
Kha Sương liếc mắt nhìn mỹ thực trên bàn lại liếc mắt nhìn Tô Tiểu Bạch đang đứng ở bên cửa sổ, cuối cùng giống như làm một quyết định rất lớn.
“Tướng công huynh ở đâu, Sương nhi ở đó.
”
Kha Sương ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bạch vẻ mặt chân thành nghiêm túc nói.
“Ha ha!”
Tô Tiểu Bạch không nhịn dược nở nụ cười, đang chuẩn bị nói gì đó thì hành lang bên ngoài phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân.
“Nếu đã như vậy thì ngươi đi theo ta.
”
Tô Tiểu Bạch cúi đầu liếc mắt nhìn Kha Sương sau đó mỉm cười kéo cánh tay nàng cất bước đẩy cửa đi ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi gian phòng thì nhìn thấy đoàn người Cao Trường Thắng.
Mà đám người Cao Trường Thắng cũng nhìn thấy hai người Tô Tiểu Bạch.
Một nam một nữ!
Cao Trường Thắng lập tức xác định một nam một nữ này chính là hai người tiểu nhị nói tới, người đã giết nhi tử của mình.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, sắc mặt rất khó coi.
“Đầu con ta đâu?”
Tô Tiểu Bạch với Kha Sương nghe vậy lập tức nhíu mày liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy khó hiểu trong mắt đối phong.
Rõ ràng hai người căn bản không biết Cao Trường Thắng là ai.
“Đầu? Đầu của ai?”
Tô Tiểu Bạch nhíu mày thản nhiên hỏi.
“Gỉa ngây giả ngô, hôm qua ngươi giết con ta, đầu con ta đâu?”
Cao Trường Thắng cười nhạo, hai tay nắm chặt thành quyền, nếu không phải muốn tìm được đầu Cao Thịnh e rằng hắn đã động thủ trực tiếp giết chết Tô Tiểu Bạch với Kha Sương rồi.
“Giao đầu con ta ra!”
“Ngươi đang nói đến cái gì… Cao… Cao Thịnh sao?”
Tô Tiểu Bạch lập tức hiểu ra, tình huống bây giờ là giết trẻ tới già, nhưng mà sau khi hắn giết Cao Thịnh cũng không có động đến đầu của Cao Thịnh cho nên vốn không hiểu lắm.
“Đầu của hắn ta không biết, ngươi có thể đi tìm xem, có thể là ở trên đường.
”
“Tiểu tử! Ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Cao Trường Thắng nắm chặt hai tay, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt xanh mét nghiến răng nghiến lời trừng Tô Tiểu Bạch gầm lên.
Hắn đường đường là bang chủ Hồn Giang Bang, uy áp thành Kiến Dương, từ trên xuống dưới thành Kiến Dương ai nhìn thấy hắn mà không phải tôn kính gọi một tiếng bang chủ?
Nhưng bây giờ, một tên tiểu tử không biết từ đầu xuất hiện lại dám ngông cuồng phách lối như vậy ở trước mặt hắn, làm cho trong lòng Cao Trường Thắng lửa giận ngập trời!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...