Kha Sương muốn mở miệng nói chuyện, nhưng rồi lại tức giận ngậm miệng lại.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, cứ đợi như vậy đi, để xem xem bồi bàn đó bao giờ mới chịu bưng đồ ăn lên đây.
Nhưng lần này không để Kha Sương đợi lâu, rất nhanh, bên ngoài phòng đã truyền tới một tràng tiếng bước chân.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Giọng nói của Kha Sương vang lên trong trẻo, lại có hơi sốt ruột.
Cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy bồi bàn đó đi vào trong với vẻ mặt áy náy: “Thực sự xin lỗi, dưới lầu có năm vị khách nói muốn phòng hảo hạng, lại còn yêu cầu rất nhiều nữa, ta vừa mới sắp xếp cho bọn họ xong.”
Nói xong, bồi bàn không dừng bước chân, vừa đặt đồ ăn lên bàn, vừa cười vừa bảo.
“Muộn như vậy mà vẫn còn khách tới nữa sao, tửu lâu này của các ngươi làm ăn rất được sao?”
Kha Sương nhìn thấy đồ ăn ngon được bưng lên, đôi mắt tỏa sáng, không hề dịch chuyển, nhưng vẫn mở miệng khen một tiếng.
Bồi bàn nghe vậy lại cười khổ một tiếng, muộn như vậy mà còn có khách đến mới là không hợp lý.
“Nào có tốt như khách nhân nói chứ, chỉ có điều hình như mấy vị khách này là người nơi khác tới, hiện giờ đang ở ngay gian phòng bên cạnh hai vị.”
Bồi bàn lại nói một tiếng, hơn nữa còn liếc mắt quan sát Kha Sương và Tô Tiểu Bạch, lúc này mới bảo: “Nếu hai vị không cần gì khác, vậy tiểu nhân xin đi trước.”
“Đi đi.” Tô Tiểu Bạch gật đầu, phất tay bảo.
Bồi bàn vội vàng chắp tay rồi rời đi.
“Có chút thú vị đấy, là ở cách vách sao? Quyết tâm muốn làm hàng xóm à?”
Sau khi bồi bàn rời đi, Tô Tiểu Bạch mới nhẹ nhàng cười, nói.
“Tướng công, ngươi đang nói gì thế?”
Giọng nói của hắn vừa mới dứt, chỉ nghe thấy Kha Sương vừa ăn đồ ăn ngon, vừa mở miệng hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Tướng công?” Tô Tiểu Bạch nghe vậy, vừa cười, vừa nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy!” Kha Sương lại gật đầu một cách vô cùng nghiêm túc.
“Chính là tướng công đó, có thể dẫn ta đi ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn truyền thụ công pháp giúp ta hóa thành hình người người, lại đối xử với ta tốt như vậy nữa.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là còn cứu mạng ta, không phải tướng công của ta thì còn có thể là ai được nữa!”
Tô Tiểu Bạch không khỏi lắc đầu, cười bảo: “Cũng không sao, từ từ ăn đồ của ngươi đi.”
Nghe vậy, Kha Sương ừm một tiếng, lại tiếp tục nghiêm túc ăn.
Mà lúc này, trước một ngôi nhà nguy nga tráng lệ ở thành Kiến Dương.
Hai bên cửa của ngôi nhà này, mỗi bên bày một con sư tử đá cao bằng hai người, cửa của ngôi nhà được chế tác khéo léo, bốn cây trụ nhà được quét sơn đỏ, cần đến ba người ôm, mới có thể ôm hết được.
Một tấm biển được treo trên khung cửa lớn của một ngôi nhà nguy nga và tráng lệ như vậy.
Trên tấm biểm có mấy con chữ lớn vàng óng.
Cao phủ.
Ngôi nhà này chính là thế lực lớn mạnh nhất trong thành Kiến Dương, là nhà của Cao Trường Thắng, bang chủ Hỗn Giang Bang.
Cao Trường Thắng đang ngồi xem sổ sách trên ghế dựa ở thư phòng.
Tuy rằng hắn ta trông có vẻ vô cùng trẻ tuổi, trên đầu dày đặc tóc đen.
Nhưng những người biết lịch sự phát tài của Cao Trường Thắng, đều biết rõ hắn ta chính là một cao nhân Pháp Tướng hàng thật giá thật!
Mà hắn thực ra đã hơn năm trăm tuổi rồi!
Cao Trường Thắng hơn năm trăm tuổi, thân là bang chủ của Hỗn Giang Bang, có kinh nghiệm từng trải không tầm thường, cũng biết với tư chất của mình, rất khó vượt qua cảnh giới Pháp Tướng để đạt đến Độ Kiếp.
Cho nên trong những ngày tháng sau này, Cao Trường Thắng sống vô cùng xa hoa.
Mà hắn ta cũng dồn hết toàn bộ tâm huyết trên người lên đứa con trai duy nhất của mình là Cao Thành.
Nhưng bởi vì từ nhỏ đã vô cùng nuông chiều, lại thêm thân ngồi địa vị cao, bên cạnh Cao Thành luôn có tùy tùng vây quanh, mỗi người đều phải nghe theo sự phân phó của hắn ta, cho dù là lời phân phó đó không hợp lý, và không bình thường.
Bằng không, sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt của Cao Trường Thắng.
Cũng chính bởi vì vậy, mới dưỡng ra một Cao Thành hoành hành ngang ngược, dáng vẻ không kiêng nể gì, làm xằng làm bậy trong thành Kiến Dương, không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện mất hết tính người.
Nhưng bởi vì cha hắn ta là bang chủ của Hỗn Giang Bang, mà tuy rằng Cao Trường Thắng cũng muốn dẫn dắt Cao Thành đi trên một con đường tốt, nhưng tính cách của Cao Thành đã như vậy rồi, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào thay đổi được, chẳng còn cách nào khác, Cao Trường Thắng chỉ có thể không ngừng hốt cứt cho hắn ta.
Hy vọng rằng có một ngày, Cao Thành có thể quay đầu hướng thiện, nỗ lực tu luyện, sau đó kế thừa Hỗn Giang Bang này.
Dù sao thì người trong nhà Cao Thành cũng biết chuyện trong nhà mình.
Tuy rằng đã hơn năm trăm tuổi, nhưng Cao Trường Thắng thân là cao nhân cảnh giới Pháp Tướng, ít nhất còn có tuổi thọ nghìn năm.
Cho nên hắn ta có đủ khả năng để đợi.
Nhưng mỗi khi nghe thấy Cao Thành gây chuyện thị phi, chọc ra đại họa, Cao Trường Thắng vẫn không khỏi đau đầu.
Lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Cao Trường Thắng ở trong thư phòng nghe thấy tiếng bước chân này thì thở dài một tiếng, trên gương mặt lộ ra vẻ đau khổ.
Hắn ta không cần đoán cũng có thể biết được, muộn như vậy có còn có người tới làm phiền, rốt cuộc là vì chuyện gì.
Chắc chắn là vì thằng con trai đó nhà mình lại gây ra chuyện ở bên ngoài đây mà!
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Cao Trường Thắng lắc đầu, biểu cảm trên gương mặt biến mất hẳn, lại trở về làm bang chủ Hỗn Giang Bang uy nghiêm lạnh lùng trước mặt người khác.
Cửa lớn của thư phòng kẽo kẹt mở ra, quản gia của Cao phủ hoang mang đi vào trong, trực tiếp qùy trên mặt đất.
“Lão gia, xảy ra chuyện lớn không hay rồi!”
Giọng nói của quản gia kích động và khẩn trương, thậm chí cơ thể quỳ trên mặt đất cũng run lên.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có phải Cao Thành lại gây ra chuyện lớn tày trời gì nữa hay không?”
Cao Trường Thắng nghe vậy thì ngồi thẳng người dậy, hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.
“Công tử...!công tử, hắn...!hắn đã chết rồi...”
Quản gia ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Cao Trường Thắng, sau đó vội vàng cúi đầu, lắp bắp đáp.
“Cái gì?”
Cao Trường Thắng nghe vậy, lập tức cả kinh, hắn ta đứng bật dậy khỏi ghế, hét lên với sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.
“Thi thể của công tử...!đã được đám người hầu khiêng về nhà...!hiện đang ở trong sân...”
Mồ hôi lạnh chạy dọc lưng của quản gia, hắn ta cảm giác được Cao Trường Thắng đang nổi giận, sắc mặt của hắn thay đổi, vội vàng bảo.
Nghe xong, Cao Trường Thắng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa thì ngã quỵ, cũng may tay trái kịp bám vào bàn sách, lúc này mới không ngã xuống.
Hắn ta không hề chạm trễ chút nào, mà vội vàng sải bước chạy thẳng ra sân.
Thấy thế, quản gia cũng không dám nói nhiều, mà nhanh chóng chạy ra ngoài theo.
Hai người một trước một sau, rất nhanh đã đi vào trong sân của Cao phủ, chỉ nhìn thấy trong sân có mấy chục người đang đứng, những người này đều cúi thấp đầu, không dám nói một câu, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Mà ở ngay chính giữa bọn họ, có một thi thể đang nằm ở nơi đó, trên thi thể còn phủ một tấm vải trắng.
Cao Trường Thắng nhìn thấy tấm vải trắng này, tuy đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng hai mắt vẫn không khỏi đỏ ngầu.
Trong lòng trào lên một cơn giận dữ và đau đớn vô tận, hắn ta cắn chặt răng bước lên, trực tiếp kéo tấm vải trắng phủ trên thi thể xuống!
Soạt!
Tấm vải trắng bị kéo đi, thứ lộ ra lại là một thi thể không đầu!
“Đầu của hắn đâu? Đầu đâu?”
Cao Trường Thắng lập tức sững sờ, sau đó cũng không thể nhịn được cơn giận trong lòng, mà gầm lên một tiếng giận dữ!
Tiếng gầm điên cuồng này không ngừng vang vọng trong bầu trời đêm yên tĩnh ở Cao phủ, khiến toàn bộ tùy tùng trên dưới Cao phủ không ngừng run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch hẳn đi.
Không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám trả lời câu hỏi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...